
phải xấu mặt. Đừng nói hiện giờ cô không thể trở thành bà
chủ nhà họ Trang, cho dù cô có thể cũng sẽ không khiến tôi có một chút nuối
tiếc.” Nhà họ Trang sẽ không bao giờ để người như Lâm Kỳ bước vào cửa, cô hiểu
rõ điều đó hơn Lâm Kỳ rất nhiều.
Lời này mắng cả Lâm Kỳ và
Trang Vệ, thậm chí còn ngấm ngầm giẫm một chân lên thể diện của Trang vệ, sắc
mặt Trang Vệ vô cùng khó coi.
Lâm Kỳ không nhịn được
nữa, giọng nói trở nên sắc bén: “Cô cho rằng cô bám vào được Ngụy Sở là giỏi
lắm chắc?”
“Loại người thế nào thì
thế giới trong mắt kẻ đó cũng y như thế, cô cho rằng cô làm kẻ thứ ba, tham
tiền của kẻ khác thì mọi người sẽ đều như cô?” Tô Nhạc hừ lạnh: “Đừng đem tư
duy nông cạn, ngu ngốc của cô ra để càng thêm mất mặt.” Nói xong, cô đứng dậy
định bỏ đi.
Một bên mặt thoáng qua
một bóng đen, Tô Nhạc xoay người, đưa tay ra cản, cầm lấy cổ tay Lâm Kỳ, bàn
tay dùng sức, thành công khiến cho sắc mặt Lâm Kỳ trắng bệch. Cô lạnh lùng nhìn
Trang Vệ đang đứng lên theo: “Quản người phụ nữ của anh cho chặt, đừng để cô ta
ra ngoài phát điên, đến lúc đó cái mất không phải thể diện của tôi mà là của
nhà họ Trang các người đấy.” Nói xong, cô dùng sức đẩy Lâm Kỳ ra, Lâm Kỳ lảo
đảo một cái.
Lâm Kỳ vô cùng tức giận,
giơ tay lại định đánh, lần này lại có người ngăn cản, người ngăn cản lần này là
Ngụy Sở.
Ngụy Sở trước giờ là một
người luôn được chú ý, anh vừa hành động đã có không ít người phát hiện, thấy
người gây chuyện là người phụ nữ như gái làng chơi mà Trang Vệ đưa đến, hứng
thú hướng về đâu không cần nói cũng biết.
Đường Dao đứng bên cạnh
Lương Quang, cau mày nói: “Người phụ nữ này không có chút trang trọng, vừa rồi
khi nói chuyện với bọn em, một chút lễ phép cũng không có, bây giờ vì sao lại
muốn động tay động chân với cả một người dễ gần như Tô Nhạc?”
Mấy người bên cạnh Đường
Dao nghe được câu nói không nặng không nhẹ này đều có chút suy nghĩ, ánh mắt
nhìn Lâm Kỳ và Trang Vệ lại càng thêm sâu xa.
Trang Vệ lớn lên trong
môi trường này, sao có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn lạnh lùng nhìn
Lâm Kỳ: “Cô uống say rồi, về đi!”
Lâm Kỳ nghiêng đầu nhìn
Trang Vệ: “Trang Vệ, hiện giờ em mới là người phụ nữ của anh!”
Ánh mắt của mọi người
xung quanh lại càng có vẻ hiểu ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô
Nhạc, lại nghĩ hình như mình đoán sai rồi.
Ngụy Sở hoàn toàn không
thèm để ý đến trò cười này, anh đưa tay hơi ôm lấy vai Tô Nhạc, tay kia đưa đĩa
trái cây cho Tô Nhạc: “Vừa rồi em nói muốn ăn hoa quả, anh lấy cho em rồi này.”
Tô Nhạc cười cười, cầm
lấy một miếng trái cây đưa vào miệng: “Cảm ơn.”
Ngụy Sở thấy tâm trạng Tô
Nhạc không tồi mới quay đầu nhìn về phía Trang Vệ: “Cậu Trang, không biết bạn
gái tôi làm mất lòng bạn gái cậu thế nào mà khiến cô ấy muốn ra tay đánh
người?”
Vẻ mặt Trang Vệ cứng nhắc
nói: “Thật xin lỗi, cô ta là thư ký của tôi, thật không ngờ lại là người như
vậy, ngày mai tôi sẽ lập tức sa thải cô ta, để tổng giám đốc Ngụy chê cười
rồi.”
“Thì ra là vậy, tôi còn
tưởng cô gái có tính cách đặc biệt này là bạn gái của cậu.” Ngụy Sở nói xong
câu này, ánh mắt hướng về phía Lâm Kỳ: “Tính cách Tô Nhạc hơi lạnh nhạt một
chút, nếu có chỗ nào không phải, mong vị tiểu thư này thông cảm cho.”
Lấy lùi để tiến, lấy thủ
để công, lời này tuy là xin lỗi, nhưng nghe thế nào cũng là bạn gái của Trang
Vệ có lỗi. Đường Dao thở dài trong lòng, Ngụy Sở hiển nhiên không cho cô ta
đường rút, chứng tỏ Tô Nhạc rất quan trọng với cậu ta.
“Tô Nhạc này có quan hệ
gì với Ngụy Sở?” Lương Quang thấp giọng hỏi bên tai Đường Dao.
“Chuyện này em cũng không
rõ lắm, nhưng nhất định là Ngụy Sở thích Tô Nhạc rồi.” Đường Dao nhíu mày:
“Cũng không biết Trang Vệ này tự nhiên lại phát điên thế nào, mang một người
phụ nữ như thế tới để mất mặt, khiến cho tiệc rượu này chẳng được yên bình.”
“Cậu ta bằng lòng mang
một người như thế tới để mất mặt, chúng ta cũng không ngăn cản được.” Lương
Quang cười trào phúng: “Xem ra nhà họ Trang cũng chỉ được như thế thôi.”
Lâm Kỳ không phải không
hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngụy Sở, cô ta liếc mắt nhìn Tô Nhạc cười
nhạt: “Nếu cô ta không lạnh nhạt, sao có thể bị người ta đá?”
Lời nói này cực kỳ không
có trình độ, rất có vẻ đang khóc lóc ăn vạ, Ngụy Sở nhíu mày, còn sắc mặt Trang
Vệ đã khó coi nay lại càng khó coi.
Tô Nhạc nghĩ Lâm Kỳ đã
xem quá nhiều phim truyền hình, nếu không sao có thể mặc loại trang phục này
tới tiệc rượu, lại diễn trò cười nữa. Nhưng cô không thể theo được với cô ta, ở
đây có rất nhiều nhân vật có địa vị, nhỡ may mất mặt, sợ rằng nhiều năm sẽ
không lấy lại được, nếu có độc giả nào nhận ra cô, bị người ta nói nhân phẩm có
vấn đề, cô còn mặt mũi nào mà sống trong giới văn học nữa.
“Tô Nhạc.” Trần Nguyệt
không biết từ đâu đi ra, chào hỏi Ngụy Sở rồi dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trang
Vệ và Lâm Kỳ: “Trang Vệ, sao anh còn dính lấy Tô Nhạc, Tô Nhạc đã nói không
thích anh rồi. Còn Lâm Kỳ cô nữa, có lầm hay không, Trang Vệ không thích cô
liên quan gì đến Tô Nhạc, cô tìm Tô Nhạc gây chuyện làm gì, T