
người ta nổi nóng.”
“Dù sao cũng tốt hơn ông
chủ trước của tớ, bắt quản lí mỗi bộ phận thống kê số giấy dùng mỗi tuần.” Tô
Nhạc vỗ vai Lý Huyên Nhiễm: “Trong cái thói đời này, chúng ta là công nhân,
nhất định phải có tinh thần sẵn sàng ăn ít hơn mèo, ngủ ít hơn chó, dậy sớm hơn
cả gà.”
Lý Huyên Nhiễm thở dài,
để một nửa quả quýt đã bóc vỏ vào tay Tô Nhạc: “Nếu có thể tự gây dựng sự nghiệp
giống đàn anh Ngụy, tự mình làm chủ thì thật tốt.”
Lại lần nữa nghe người ta
khen ngợi Ngụy Sở, Tô Nhạc có vẻ bình tĩnh hơn, ngay cả mí mắt cũng không nâng,
cô mở miệng nói: “Cậu có thể gả cho anh ta, làm bà chủ.”
Lý Huyên Nhiễm thở dài
thật sâu: “Tô Nhạc, cậu phải biết rằng, anh ta là đàn anh Ngụy đấy, đừng nói gả
cho anh ta, nếu tớ có thể nói với anh ta hai câu, đấy cũng là vinh hạnh của tớ
rồi.”
Vẻ mặt Tô Nhạc không chút
thay đổi, bỏ nửa quả quýt vào miệng, tỏ vẻ mình không có ý kiến gì với nhân vật
phong vân trong truyền thuyết này, cô thường không có ý kiến gì với những người
đàn ông được nhiều phụ nữ quan tâm.
“Tô Nhạc, hôm nay tâm
trạng cô tốt quá nhỉ?” Lâm Kỳ kéo Trang Vệ ngồi xuống bên cạnh, cố ý vẫy vẫy
chiếc nhẫn trên ngón tay mình, nhẫn kim cương tỏa ra ánh sáng mê người dưới
ngọn đèn.
Tô Nhạc rút khăn tay ra
lau tay, có vẻ không kiên nhẫn với hành động khiêu khích của Lâm Kỳ, khẽ nhíu
mày nói: “Cô rất mong chờ tâm trạng tôi không tốt?”
“Sao có thể, chúng ta
quen biết nhiều năm như vậy, đương nhiên tôi hy vọng cô càng sống càng tốt.”
Lâm Kỳ cười nói, liếc mắt nhìn vỏ quýt trước mặt Tô Nhạc: “Nghe nói ăn quýt
nhiều sẽ nóng, cô ăn ít một chút thì hơn.”
Bàn tay của Lý Huyên
Nhiễm ngồi bên kia Tô Nhạc dừng lại, cô nhìn quả quýt cuối cùng trên tay mình,
vẻ mặt có vẻ nhăn nhó, cô tức giận nói: “Lâm Kỳ, một thời gian không gặp, cô
càng ngày càng giống bà già rồi.”
Vẻ mặt Lâm Kỳ thoáng cái
cứng đờ, nhìn thấy quả quýt trong tay Lý Huyên Nhiễm, biết mình vửa rồi đã đụng
chạm đến cô ta, mím môi cười nhạt: “Đó là đương nhiên, ngày thường tôi luôn
quan tâm đến Vệ, vì vậy thành thói quen.”
Tô Nhạc liếc mắt nhìn
Trang Vệ, cô đứng lên chuẩn bị bỏ đi, chẳng buồn nghe Lâm Kỳ khoe khoang, lại
bị Lâm Kỳ giữ lại.
“Tô Nhạc, có phải cô còn
trách tôi đến với Trang Vệ hay không?”
Tô Nhạc nhướng mày, giờ
Lâm Kỳ muốn đóng vai nữ chính đau khổ trong tiểu thuyết ngôn tình sao?
Động tác này của Lâm Kỳ
không nhỏ, khiến cho ánh mắt những người xung quanh đều hướng về phía hai
người, Trang Vệ thấy vẻ mặt Tô Nhạc xấu hổ, không khỏi mở miệng nói: “Tiểu Kỳ.”
Trang Vệ lên tiếng khiến
ánh mắt Lâm Kỳ tối sầm, lập tức lại nắm chặt lấy tay Tô Nhạc: “Tô Nhạc, tôi
thích Trang Vệ, hai người không phải đã chia tay rồi sao, vì sao cô còn nổi
giận với tôi?”
Ánh mắt mọi người nhìn Tô
Nhạc lập tức mang theo chút hứng thú.
Lý Huyên Nhiễm ngồi bên
cạnh há hốc mồm nhìn một màn này, không khỏi cảm thán, thế giới này đúng là kẻ
ti tiện là vô địch, thật không biết mặt cô nàng Lâm Kỳ này dày đến thế nào mới
có thể nói được những lời này.
“Tô Nhạc, không phải em
nói sẽ chờ anh ở cổng sao, vì sao anh vào tới đây rồi em vẫn còn ở đây.” Một
giọng nói nam tính, trầm thấp, dễ nghe vang lên, lập tức, một cánh tay kéo lấy
tay Tô Nhạc, âm thầm tách tay Lâm Kỳ ra.
Căn phòng vốn đang ầm ầm
bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
“Tô Nhạc, thật khéo.”
Trang Vệ ngồi xuống một bên sô pha, không ngồi cùng Lâm Kỳ.
Tô Nhạc nghĩ chuyện này
thật sự rất không khéo, gặp phải Lâm Kỳ, cô gọi nó là xui xẻo, gặp phải cả hai
người, trình độ xui xẻo của cô tăng gấp bội.
Trong cuộc sống có một
loại đau khổ, chính là bạn ghét một người, mà người đó cứ lượn lờ trước mắt
bạn, dân gian gọi đó là nghiệt duyên. Tô Nhạc lẩm nhẩm trong lòng vài lần, mình
là một người đạo đức, mới mở miệng nói: “Đúng là khéo.”
“Em tới cùng Ngụy Sở?”
Trong giọng nói của Trang Vệ mang theo vẻ chất vấn.
Tô Nhạc trừng mắt nhìn,
suy nghĩ xem mình nên trả lời thế nào: “Anh có hứng thú với việc riêng của tôi
quá nhỉ?” Nói xong, trong mắt cô hiện lên vẻ trào phúng, Trang Vệ hắn có tư
cách gì để đứng ở góc độ đó châm biếm cô?
Trang Vệ còn muốn nói gì
đó đã bị Lâm Kỳ cướp lời: “Tô Nhạc, tôi biết trong lòng cô hận tôi, nhưng cô
đâm sau lưng người khác như vậy cũng hơi quá đáng rồi đấy.”
“Tôi hận cô cái gì?” Tô
Nhạc bật cười ra tiếng, cũng không che giấu sự giễu cợt và khinh thường của
mình: “Người khác không thích cô đâu có liên quan gì tới tôi?” Nói xong, ánh
mắt cô lướt qua toàn thân Lâm Kỳ một lượt, quay đầu nhìn về phía Trang Vệ: “Ánh
mắt của anh cũng thật không tệ.”
Sắc mặt Trang Vệ lại thay
đổi, trang phục của Lâm Kỳ hôm nay quả thật có chút không trang trọng, trang
sức cũng không thích hợp với trường hợp hôm nay, lại bị Tô Nhạc nói vậy, hắn
không nén được giận.
Thấy sắc mặt Trang Vệ
thay đổi, Tô Nhạc khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nhìn Lâm Kỳ, lần đầu tiên nói
ra những lời khó nghe: “Đừng tự biến mình thành trò cười, nói trắng ra là đừng
tự biến mình thành đồ chơi của kẻ khác, nếu bản thân không trang trọng thì đừng
đến trước mặt tôi để