
khách, cô muốn ăn gì?”
“Nhân sâm, vây cá, bào
ngư, tổ yến.” Đôi mắt Tô Nhạc trông mong nhìn về phía Trần Nguyệt: “Những cái
này đều được chứ?”
Trần Nguyệt nhe răng cười
nói: “Ra khỏi cửa rẽ phải, đụng vào tường ba cái.”
Tô Nhạc mù mờ: “Cái tường
kia có gì thần kì à?”
Trần Nguyệt mỉm cười: “Không,
như vậy bộ não cậu sẽ gặp ảo giác.”
“Trần thái hậu, nhà ngài
rất có tiền.” Tô Nhạc lên án. “Chẳng lẽ ngài không thể an ủi người thất tình
đáng thương này sao?”
Vẻ mặt Trần Nguyệt không
đổi: “Vì vậy ta mới quyết định mời con đi ăn sườn nướng mà không phải cải trắng
nướng.”
Tô Nhạc vào nhà hàng,
buông đồ đạc trong tay xuống mới tức giận nói: “Trần thái hậu, ngài thật keo
kiệt.”
Trần Nguyệt tự hào nói:
“Vì vậy ta mới có tiền.”
Tô Nhạc yên lặng ăn hai
miếng dưa chuột miễn phí trên bàn.
Đồ ăn được đưa lên rất
nhanh, tuy không phải cái loại nhân sâm bào ngư nhưng cũng coi như không tệ, Tô
Nhạc nhanh tay nhanh mắt nướng một miếng sườn nhiều thịt.
“Tô Nhạc, cậu chính là
một thần tham ăn.” Trần Nguyệt nhìn dáng vẻ này của Tô Nhạc, bao nhiêu lo lắng
cũng bị cô ăn hết vào bụng, người khác thất tình đều say rượu khóc lóc, tới
lượt Tô Nhạc này thì ăn được, ngủ được, cuộc sống vẫn thoải mái như trước.
Tô Nhạc cắn miếng sườn
nướng vẻ mặt ảm đạm: “Thái hậu nhà tớ từng nói, nếu một người phụ nữ vì một gã
đàn ông mà đòi sống đòi chết, thì cả cuộc đời đều sống uổng phí.”
Vẻ mặt Trần Nguyệt khẽ
thay đổi, không nói gì, chỉ nướng một miếng sườn nữa để vào trong bát của Tô
Nhạc.
Tô Nhạc cười cười, nhìn
Trần Nguyệt nói: “Nguyệt Nguyệt, cậu không cần lo lắng, chỉ là một gã đàn ông
mà thôi, Tô Nhạc tớ không đến mức không có Trang Vệ thì không sống nổi, chỉ cần
tớ muốn là có thể sống rất tốt.”
Trần Nguyệt trừng mắt:
“Chị đây lo lắng cho mi từ khi nào?!”
Tô Nhạc vẫn cười như
trước, ngay cả đôi mắt cũng cong thành hình trăng khuyết, nếu không lo lắng,
Trần Nguyệt sao có thể xin nghỉ một ngày đi cùng cô, sao có thể cố ý để cô tới
ở nhà mình, có một người bạn như vậy là sự may mắn của Tô Nhạc cô.
“Cậu Ngụy, giờ không còn
sớm nữa, gần đây có một nhà hàng, cậu có muốn đi dùng cơm trưa không?” Tài xế
quan tâm hỏi.
Ngụy Sở lắc đầu, cuộn cửa
sổ lên, nói: “Về công ty trước.”
Tài xế gật đầu, quay xe
trở lại, chen vào dòng xe cộ dài đằng đẵng.
Hôm nay, thời tiết đẹp
đến mức Tô Nhạc muốn mượn cớ không tới hội bạn học cũng không được, cô có một
cảm giác đáng sợ là đôi nam nữ chó má Lâm Kỳ và Trang Vệ này nhất định sẽ xuất
hiện.
Từ nhỏ Lâm Kỳ đã thích
cạnh tranh với cô, lần này cướp được Trang Vệ từ tay cô, với tính cách của Lâm
Kỳ, không thể nào bỏ qua một cơ hội tuyệt diệu như thế, dù sao Trang Vệ cũng là
một trong số những nhân vật hiếm hoi muốn tiền có tiền, muốn mạo có mạo của đại
học A.
Tô Nhạc không biết rốt
cuộc mình có đức tính tốt gì có thể khiến cho Lâm Kỳ coi cô là đối thủ, chỉ là
trước giờ cô chưa từng coi Lâm Kỳ như vậy, cứ nhìn chằm chằm vào một người để
sống như thế quá mệt mỏi, cũng quá mất mặt. Đáng tiếc Lâm Kỳ không thông minh
sắc xảo như vẻ bề ngoài, cứ một mực vui vẻ cạnh tranh với cô.
Nhận được điện thoại của
phòng nhân sự, nói rằng đơn từ chức của mình đã được phê chuẩn, Tô Nhạc chạy
tới công ty thu dọn một vài thứ vật dụng thường ngày, đồng thời chào tạm biệt
một số đồng nghiệp có quan hệ tốt.
Người làm việc ở văn
phòng có ai không tinh tế, làm sao có thể không biết đã xảy ra chuyện. Chỉ là,
nét mặt họ không hiện lên chút gì, bình tĩnh nói những lời khách sáo với Tô
Nhạc như sau này thường xuyên liên lạc.
Tô Nhạc không ngốc, bước
ra khỏi cửa, mọi người đều vì bát cơm, không muốn đắc tội bất kỳ ai, cô chỉ nói
mấy câu khách sáo với mọi người rồi cũng ôm đồ đạc xuống lầu, dù sao công ty
này cô cũng không bao giờ bước vào lần nữa. Không phải cô không chịu nổi, không
đấu thắng được những người này, chỉ là lúc đó muốn nhân cơ hội từ chức, định
tới công ty của Trang Vệ. Đáng tiếc cô đoán được tất cả lại không đoán được
Trang Vệ sẽ ngoại tình.
Vì vậy mới có người nói,
đàn ông là loại sinh vật chưa chờ được đến lúc hắn ta chết sẽ không biết bên
trong có những thứ gì. Lời này tuy nói hơi quá nhưng không phải không có chút
đạo lý.
Ôm đồ ra khỏi thang máy,
Tô Nhạc thật sự không ngờ sẽ nhìn thấy Lâm Kỳ trong quá cà phê bên dưới công
ty, mà ngồi cùng Lâm Kỳ chính là đồng nghiệp đã trộm đồ án của cô.
Dừng bước, Tô Nhạc cau
mày, rất nhanh nghĩ lại những thứ lộn xộn trong chuyện này, mím chặt môi, cô
xoay người vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng vứt bỏ sự lạnh lùng trong ánh mắt.
Tô Nhạc trở lại nhà Trần
Nguyệt, Trần Nguyệt đã đi làm, cô mở tủ lạnh nhìn vào, trống không, ngay cả một
miếng bánh mì cũng không có, Tô Nhạc cong cong khóe miệng, làm sao cô có thể
quên Trần Nguyệt này chưa từng nấu cơm, khi còn ở đại học, trong phòng có bốn
người, người có thể nấu ăn chỉ có một mình cô, đáng tiếc cô chỉ biết xào cải
trắng, rán đậu, những thứ cao cấp cũng không làm được.
Nghĩ tới các món ăn ngon
miệng làm ở nhà, Tô Nhạc lại thêm vào một điều kiện khi tìm ch