
n vi-ô-lông-xen, không làm
người khác chói tai nhưng lại mang theo cảm giác không nói thành lời.
“Yên tâm anh sẽ không có
mưu đồ quấy rối gì với em.” Tô Nhạc lấy di động ra, cạch cạch gửi cho Trần
Nguyệt một tin nhắn, sau đó nhe răng cười: “Ai biết được anh có hứng thú giải
phẫu thi thể hay không.”
Ngụy Sở không nói gì, suy
nghĩ của cô bé này càng ngày càng kỳ quái, chẳng lẽ ảnh hưởng của việc viết
tiểu thuyết sao?
Tới siêu thị, tìm được
chỗ đỗ xe, hai người tới khu rau thịt tươi, chọn nguyên liệu nấu ăn.
“Muốn ăn kho cay không?”
Ngụy Sở hỏi.
Tô Nhạc chảy nước miếng
gật đầu. Vì vậy những ngón tay thon dài như của bàn tay đánh đàn dương cầm kia
cẩn thận chọn một miếng sườn nhiều thịt.
“Muốn ăn canh thịt cay
không?”
Tiếp tục gật đầu.
“Canh chân giò nấu nấm
kim châm, em thích uống không?”
Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở đẩy
xe, cẩn thận chọn nguyên liệu, có chút tiếc nuối mà nghĩ, nếu Ngụy Sở không
phải một anh chàng quá nhiều tiền, quá đẹp trai, cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp
tóm lấy anh chàng này.
Thật ra muốn nắm chặt một
người phụ nữ cũng có thể nắm lấy dạ dày cô ta. Tô Nhạc nhìn thịt bò, xương sườn
trong xe, giống như có thể thấy những món ăn đầy đủ sắc hương vị bày ra trước
mặt.
Mua đồ xong, Tô Nhạc nhất
quyết muốn trả tiền, Ngụy Sở không ngăn cản, sau khi lên xe đưa cho cô một gói
long nhãn: “Em ăn cái này trước đi, rất nhanh sẽ về đến nhà.”
Tô Nhạc vừa bóc vừa nghi
hoặc nghĩ, vì sao cô cảm thấy câu nói kia có chút không đúng, rốt cuộc không
đúng ở chỗ nào?
Nhà Ngụy Sở không xanh
vàng rực rỡ như Tô Nhạc tưởng tượng, mà nó là một biệt thự nhỏ hai tầng, bên
ngoài có một vườn hoa không lớn, một bên trồng mấy loại hoa cỏ, bên kia lại
trồng mấy loại rau xanh.
Mở cửa ra, trong phòng
rất ngăn nắp sạch sẽ, phong cách tao nhã, không khí trong lành, mặc dù vậy vẫn
làm cho người ta cảm thấy thiếu sự ấm áp của gia đình, Tô Nhạc đứng ngẩn người,
cuối cùng cô cũng bước vào nhà một người đàn ông độc thân rồi, đã phạm vào một
trong những quy tắc an toàn quan trọng nhất của phụ nữ rồi.
Một đôi dép đi trong nhà
được đặt trước mặt Tô Nhạc, khi cô kịp lấy lại tinh thần thì Ngụy Sở đã thẳng
lưng lên, trên gương mặt đẹp trai mang một nụ cười ôn hòa: “Thay dép đi cho
thoải mái.”
“A, cảm ơn.” Tô Nhạc cởi
giày cao gót, nhìn đôi dép này, lông xù, bên trên còn có một hình trang trí
đáng yêu, có vẻ còn mới, cũng chưa từng có người đi.
Ngụy Sở đặt nguyên liệu
xuống một bên bàn ăn, xoay người hỏi Tô Nhạc còn đang đứng trong phòng khách:
“Uống cà phê hay uống trà?”
Tô Nhạc ngồi xuống sô
pha, vuốt vuốt tóc mái có phần không được tự nhiên: “Có thể uống nước trái cây
không?” Được rồi, cô bắt đầu hối hận khi mình chỉ vì một bữa cơm chùa mà cứ thế
đi theo Ngụy Sở, bầu không khí này thật sự có chút… xấu hổ.
Dường như phát hiện vẻ
mất tự nhiên của Tô Nhạc, Ngụy Sở rót cho Tô Nhạc một cốc nước chanh, đưa điều
khiển TV cho cô: “Xem TV một lát trước đi, cơm nước rất nhanh sẽ xong.” Nói
xong, anh lại để một gói hạt dưa xuống trước mặt Tô Nhạc rồi mới xoay người đi
vào phòng bếp.
Mở TV, ngoại trừ quảng
cáo hoặc tiết mục văn nghệ buồn chán cũng chỉ có phim truyền hình anh yêu em,
em yêu anh gì gì đó, Tô Nhạc lướt qua tất cả các kênh mấy lượt, cuối cùng cảm
thấy thật thất vọng về phim truyền hình trong nước, khi xem đến đoạn một nữ
diễn viên không hề có chút lễ nghĩa với bề trên, cô hoàn toàn tuyệt vọng. Diễn
xuất kém còn có thể cho qua, nay cả biên kịch cũng viết một cách không có đầu óc,
không có giáo dục như thế, Tô Nhạc đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Thật sự không xem nổi
loại phim truyền hình dạy hư trẻ con như thế, Tô Nhạc đứng dậy đi tới cửa phòng
bếp, Ngụy Sở đang rửa nấm kim châm. Anh mặc một chiếc tạp dề, lúc này trông anh
vô cùng gần gũi, cũng có hương vị của “đàn ông tốt”.
Tô Nhạc xắn tay áo, đi
tới bên cạnh chậu nước, cầm lấy cải trắng Ngụy Sở đã nhặt xong, đặt dưới vòi
nước, bắt đầu rửa sạch.
Ngụy Sở thấy vậy vội hỏi:
“Không có việc gì đâu, em đi xem TV đi, nếu không muốn xem TV thì có thể lên
phòng sách ở cuối cùng bên phải tầng trên để lên mạng, anh làm cơm xong sẽ gọi
em.”
Tô Nhạc lưu loát rửa rau,
cười nói: “Em thật sự không nỡ ăn không uống không, giúp anh làm vài việc, nếu
lát nữa em có ăn nhiều hơn một chút cũng không phải xấu hổ.”
Ngụy Sở đặt nấm kim châm
tới cái rổ bên cạnh cho ráo nước, lại cầm lấy ớt xanh đã rửa sạch, thái chỉ vô
cùng thành thạo.
Nhìn kỹ thuật thái của
Ngụy Sở có thể so với thái hậu nhà mình, Tô Nhạc có chút hâm mộ nói: “Bình
thường anh đều tự làm cơm à?”
“Rất ít khi tự làm, phần
lớn thời gian đều bàn chuyện làm ăn ở ngoài nên cũng ăn ở ngoài, công việc bận
rộn thì gọi đồ ăn sẵn.” Đặt ớt xanh đã thái xong ở một bên, Ngụy Sở lại bắt đầu
cắt nhỏ nấm hương.
“Nấm hương cũng phải cắt
nhỏ sao?” Tô Nhạc khó hiểu hỏi: “Làm nấm hương xào thịt?”
Ngụy Sở nghe vậy cười
khẽ: “Không, anh bỏ nấm hương vào canh thịt cay, có thể tăng hương vị.”
Tô Nhạc yên lặng vớt cải
trắng trong nước ra, sau đó nhìn đầu bếp Ngụy trổ tài, kiên quyết khôn