
ông này là ai,
không phải chủ tịch hội sinh viên của bọn họ năm đó sao? Nhiệm kỳ tiếp theo,
người tiếp nhận vị trí của anh ta chính là Trang Vệ.
Nghĩ đến Trang Vệ, Tô
Nhạc nhíu mày, đưa tay muốn bật lon nước, nhưng tay lại hơn run.
“Để anh giúp em.” Một bàn
tay cầm lấy lon nước trong tay cô, chỉ nghe cạch một tiếng, lon nước đã được
mở, người này ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạc, sau đó tiện tay cắm một cái ống hút
vào lon nước rồi mới đưa cho Tô Nhạc.
“Cảm ơn.” Tô Nhạc nhận
lấy lon nước, ngồi dịch về phía Trần Nguyệt, sau đó mới cười cười với Ngụy Sở.
Trần Nguyệt và Tào Ngu
Đông ở bên cạnh lại ngừng nói chuyện với nhau, đặt sự chú ý lên hai người,
Trầng Nguyệt có chút bất ngờ: “Anh Ngụy, sáng hôm qua em gọi cho anh, không
phải anh nói anh sẽ không tới sao?”
Ngụy Sở cười nói với Trần
Nguyệt: “Chiều nay đúng lúc xử lý xong mọi chuyện, vì vậy mới kịp tới.”
Tô Nhạc híp mắt nhìn Trần
Nguyệt, ngày đó là ai khăng khăng khẳng định Ngụy Sở sẽ đến, kết quả là vì công
việc người ta rảnh rỗi nên người ta mới đến, lời của con nhỏ Trần Nguyệt này
quả nhiên không nên quá tin tưởng, thật sự không nên dựa vào.
Tào Ngu Đông cười như có
như không, liếc mắt nhìn Ngụy Sở, rồi lại liếc mắt nhìn lon nước trên tay cô:
“Vì để tham gia hội bạn học tối nay, Ngụy Sở tăng ca cả đêm qua, ngay cả trưa
nay cũng không ăn cơm.”
Trần Nguyệt ca ngợi: “Anh
Ngụy quả thật coi trọng tình nghĩa bạn học.”
Tào Ngu Đông gật đầu:
“Đúng là cậu ta coi trọng một bạn học nào đó.” Là bạn thân Ngụy Sở, anh rất
phúc hậu mà không phá đám chuyện của người ta.
Khi mọi người gần như đến
đông đủ, đoàn người lên tầng năm để dùng cơm, vào phòng đã đặt trước, mà rất
ngoài ý muốn là, Lý Huyên Nhiễm vốn ngồi bên trái Tô Nhạc đột nhiên nhìn thấy
một người bạn thân, sau đó chạy tới ngồi cạnh người đó, mười giây sau, người
ngồi bên trái Tô Nhạc đổi thành nhân vật phong vân, Ngụy Sở.
Dường như chú ý tới vẻ
mặt ngây ra của Tô Nhạc, Ngụy Sở vô cùng phong độ hỏi: “Có phải anh ngồi cạnh
khiến em không thoải mái không?”
Tô Nhạc cong cong khóe
miệng: “Không có, là vinh hạnh của em.” Bàn tay nắm thực đơn của cô cứng đờ,
nghiến răng gạch một gạch lên món ăn mà cô không thích.
“Em thích mướp đắng xào
trứng?” Ngụy Sở giúp Tô Nhạc chuyển cốc trà tới vị trí thuận tiện: “Không phải
em không thích ăn mướp đắng sao?”
Tô Nhạc không chú ý lắm,
gọi một món ăn nữa rồi đưa thực đơn cho Ngụy Sở, tuy không thích mướp đắng,
nhưng cô vẫn gọi, nhiều người thế này chắc sẽ có người thích ăn, cô cười cười
với Ngụy Sở: “Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt.”
Thấy Ngụy Sở đánh dấu vào
tên mấy món cay Tứ Xuyên, Tô Nhạc cười nói: “Không ngờ khẩu vị của anh lại rất
giống của em.”
“Vậy sao?” Ngụy Sở dường
như cũng có chút bất ngờ, đưa thực đơn cho người tiếp theo rồi giải thích: “Bà
ngoại anh là người Tứ Xuyên, bà nấu món cay Tứ Xuyên rất giỏi.”
Mắt Tô Nhạc sáng rực lên:
“Em cũng thấy món cay Tứ Xuyên rất ngon.”
Ngụy Sở thật phong độ
tươi cười: “Anh từng học được của bà ngoại vài món, có thời gian em có thể nếm
thử món cay Tứ Xuyên anh làm.”
Tô Nhạc cười vui vẻ:
“Được, có cơ hội em nhất định sẽ nếm thử.” Ngụy Sở biết nấu ăn thật sự làm cô
bất ngờ, nhưng đối phương thuận miệng mời, cô đương nhiên cũng không ngốc đến
mức cho là thật, là một người phụ nữ, tuy cô không thông minh lắm nhưng ít nhất
cũng biết cái gì gọi là thức thời.
Ngụy Sở thấy Tô Nhạc
không cho là thật cũng không tiếp tục mời nữa mà đổi chủ đề: “Anh nghe Trần
Nguyệt nói em nghỉ việc rồi, có hứng thú tới công ty anh làm không?”
Tô Nhạc ngẩn người, rồi
lập tức cười từ chối: “Cảm ơn anh Ngụy, gần đây em cũng không nóng lòng tìm
việc, trước tiên cứ chậm rãi tìm xem thế nào đã.” Nói xong, cô nghiến răng
trong lòng, cái miệng này của Trần Nguyệt, sớm muộn gì cô cũng phải dán nó lại.
Công việc trước giờ của
cô tuy lương không cao, nhưng cô không giống những bạn học khác, phải trả tiền
nhà và những thứ khác, cũng tiết kiệm được một số tiền, cộng thêm sở thích viết
tiểu thuyết trên mạng, cũng kiếm được chút tiền tiêu vặt, tạm thời ăn chơi ba
tháng cũng không có vấn đề gì. Đối với lời mời của Ngụy Sở, đầu tiên cô hơi
ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu rằng đây chỉ là một lời mời khách sáo giữa bạn
học thôi, cô không cần tưởng thật, cho dù cô thật sự muốn vào công ty Ngụy Sở
cũng phải chính thức phỏng vấn mà vào, không phải dựa vào quan hệ đàn anh đàn
em.
Tào Ngu Đông đang ngồi
cùng Trần Nguyệt vuốt cằm nói: “Trần Nguyệt, em có cảm thấy… hôm nay Ngụy Sở
nói đặc biệt nhiều, cười cũng đặc biệt nhiều không?”
Trần Nguyệt giương mắt
nhìn lại, lúc này Ngụy Sở đang giúp Tô Nhạc lau thìa, cô đờ đẫn thu hồi ánh
mắt: “Thật ra, thứ chúng ta thấy chính là ảo giác.” Tô Nhạc, đồ ngốc kia, lại
dám để Ngụy Sở làm việc đó cho mình, nó tưởng anh Ngụy là nam sinh đang theo
đuổi nó hay sao? Trong đầu đồ ngốc kia chứa cái gì vậy?!
Đồ ăn được dọn lên rất
nhanh, món ăn rất tinh tế, Tô Nhạc chọn một món có cái tên rất nhã nhặn “Ngân
Ti Vạn Lũ”, thật ra đó chỉ là món rau trộn miến, ăn xong, cô