
mắt: - Rõ ràng là con có thể nhảy xuống hồ trốn đi.
Vĩnh Dạ cười nói: - Tinh Hồn rất nhớ hai vị sư phụ mà, không nỡ đi, muốn ôn chuyện cũ cùng hai người.
- Đừng có nói ngọt nữa, rõ ràng con biết tuyến đường ép con đi chỉ có thể là nhảy xuống nước, mà trong nước lại có mai phục, ám khí của con giảm rất nhiều sự uy hiếp trong nước nên không thể chạy được!
- Sư phụ, thế thì oan cho con quá, Tinh Hồn làm gì có bản lĩnh ấy, chẳng nhìn rõ gì cả. Được rồi, trong nước có mai phục, hao tâm tổn sức để bắt con như thế là vì nguyên nhân gì? Hình như Tinh Hồn vẫn luôn rất trung thành. - Vĩnh Dạ thản nhiên nói, bộ dạng mềm oặt trên ghế toát lên vẻ đáng thương vô tận. Nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, rạng rỡ y như tám năm trước.
- Đã thế vì sao con còn bó tay chịu trói?
- Nếu không thể thì liệu sư phụ có an tâm nói đáp án cho Tinh Hồn không?
Thanh y nhân đi tới bên cạnh Vĩnh Dạ, lặng lẽ nhìn nàng: - Các sư phụ chỉ phụng mệnh hành sự, muốn giữ con lại đây hai tháng. Dịch Trung Thiên không có bản lĩnh giữ được con, sư phụ chỉ đành ra tay. Hai tháng sau sẽ thả con về An quốc.
Hai tháng, Du Li Cốc muốn dùng mình để uy hiếp phụ vương ư? Hoặc giả, họ còn muốn giết người?
- Sư phụ muốn Tinh Hồn ở cạnh thì cứ nói một tiếng là được, con chơi ở Trần quốc còn chưa chán mà, về An quốc làm gì?
- Con là con gái ruột của Đoan Vương, con tưởng bí mật ấy có thể giấu được bao lâu nữa? Việc duy nhất mà phụ vương con làm sai chính là quá tin tưởng vào nữ nhân? - Mỹ nhân tiên sinh cười khẽ.
Vĩnh Dạ nhìn Thanh y sư phụ, thấy trên gương mặt nhợt nhạt của ông hiện lên một vẻ bi ai. Lãm Thúy! Vĩnh Dạ mỉm cười: - Cái miệng của nữ nhân là không đáng tin tưởng nhất, nhất là khi người đó lại yêu một nam nhân khác. Nam nhân muốn lừa một nữ nhân, có thể lừa đến mức nàng ta tiêu hoài cả tuổi thanh xuân mà vẫn chấp mê bất ngộ, đúng không, mỹ nhân tiên sinh?
Mỹ nhân tiên sinh biến sắc, nhảy dựng lên quát Thanh y nhân: - Đồ đệ tốt mà ông dạy ra đấy! - Nói rồi lao ra ngoài.
- Sư phụ! - Vĩnh Dạ gọi khẽ một tiếng.
Trong lòng Thanh y nhân không biết là tư vị gì, nhìn ra cửa sổ trầm giọng nói: - Năm xưa ta gặp nạn, ân công đã cứu ta, ta lập lời thề trung thành với gia đình ông. Tinh Hồn, sư phụ luôn giúp con giấu kín bí mật này. Nhưng giấy không gói được lửa, cuối cùng vẫn để Cốc chủ biết được. Cốc chủ nói, chỉ cần con chịu tới thì không cần phải giết con.
Vĩnh Dạ chua xót, Thanh y sư phụ của nàng đã vì nàng mà giữ bí mật này suốt bao nhiêu năm qua, nàng vẫn phải cảm ơn ông: - Các người có giết phụ vương của con không?
- Có. Không phải bọn ta động thủ, sau khi Thái tử kế vị, hắn sẽ ra tay.
Nếu là Đại Hoàng tử kế vị thì sao?
- Ưng Vũ, Hồng Y và Nhật Quang đã mai phục ở An quốc rất nhiều năm. Cả Mặc Ngọc của Mẫu Đơn viện, thêm vào đó là Lý Chấp sự. Họ sẽ giết phụ vương con.
Vĩnh Dạ không hiểu, vì sao họ lại hận Đoan Vương thấu xương đến thế?
Nếu An quốc đại loạn là đã đạt được mục đích của họ, nếu Nhị Hoàng tử đăng cơ khiến họ có thể nhúng tay vào quyền thế của An quốc, vì sao họ còn nhất định phải tiêu diệt Đoan Vương?
- Sau đó con tiếp tục làm Thế tử, tiếp nhận Đoan Vương phủ ư?
- Đúng thế.
- Ha ha, sư phụ, con đã mười tám tuổi rồi, không giấu được bao lâu nữa. Con làm Thế tử như thế nào?
Không nụ cười nào lướt trên gương mặt Thanh y nhân: - Thái tử thuận lợi kế vị, con sẽ không cần làm Thế tử nữa. Đại Hoàng tử kế vị, con sẽ phải làm Thế tử, có điều, cũng không lâu đâu. Tinh Hồn, con không hiểu sao? Con không làm được Thế tử thì con sẽ chỉ là một quân tốt thí.
Vĩnh Dạ mỉm cười, tốt thí cũng tốt, Nguyệt Phách cũng là tốt thí, y có thể đã về tới nước Tề mở Bình An y quán của mình rồi. Nguyệt Phách từng nói, chỉ cần không phải là người của Du Li Cốc thì họ sẽ không bao giờ tới tìm ngươi, đó cũng là quy củ của Du Li Cốc.
Thanh y nhân nhìn nàng, trong mắt không biết là mỉa mai hay thương hại, bình thản nói: - Không ai có thể thoát khỏi bàn tay của Du Li Cốc.
- Nguyệt Phách thì sao?
- Con ở đây, y làm sao có thể thoát thân?
Trái tim Vĩnh Dạ như bị ai đó siết chặt, như thể có hai bàn tay đang vắt kiệt nước ở quần áo, vắt kiệt từng giọt máu trong trái tim nàng. Nguyệt Phách còn ngây thơ tưởng rằng y đã sắp về tới Tề quốc mở y quán, Bình An y quán của y!
Nàng gầm lên: - Các người cần gì con làm giúp các người là được, y thậm chí còn không biết võ công, vì sao cứ giữ lấy không tha? Dùng y để kiểm soát con chăng? Các người lại hạ cổ độc với y ư?
Thanh y nhân cất bước chân ra ngoài, không chịu trả lời.
- Vì sao? Sư phụ!
Thanh âm bi thương của Vĩnh Dạ vang vọng trong đêm.
Thanh y nhân đứng trong sân ngẩng đầu nhìn lên trời, căn dặn: - Đi tìm hai nha đầu tới hầu hạ nó.
- Vâng!
Đêm giá như nước, trái tim Vĩnh Dạ lạnh như băng.
Thấy ba người cứ nhìn mình chăm chú qua cánh cửa sổ, nàng bật cười: - Tìm hai nha đầu tới đây! Không thấy ta không động đậy được sao? Hầu hạ cho tốt một chút, ta là bảo bối của Du Li Cốc đấy, nói không chừng hai tháng nữa về An quốc lại nắm quyền thế trong tay, sau này các ngươi không cần hầu hạ người Du Li