Insane
Việt Cổ Di Tình

Việt Cổ Di Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323744

Bình chọn: 7.00/10/374 lượt.

gớ ngẩn như nước miếng của nàng

dính trong canh sao?

Canh còn chưa đưa tới miệng, chén đột nhiên nứt ra, nước canh theo cổ tay

cô chảy xuống, làm ướt hết vạt áo trước… sao thế nhỉ? Diệp Thiện Thiện lấy

làm lạ nhìn hắn.

Thương Khung cầm lấy chén trong tay Diệp Thiện Thiện lúc này vẫn còn

đang ngơ ngẩn, “Thiện Thiện!” gọi khẽ…

“A?” cúi đầu nhìn vết ố trên áo, ngơ ngác trả lời.

“Áo nàng dơ rồi!” Bạn họ Thương nào đó bắt đầu cởi quần áo của cô.

“Ừ ha!” Đúng là dơ hết rồi, nhưng mà… sao tự dưng cái chén lại nứt vậy ta?

Thương Khung một tay tháo áo ngoài của cô ra, vất xuống đất, đăm đăm

nhìn cái áo yếm màu trắng thêu hoa sen, phác họa nên đường cong tuyệt mĩ,

dục vọng mãnh liệt thiêu đốt trong mắt. Nước da trắng như sữa, sáng óng

ánh cùng đường cong tuyệt đẹp nơi bả vai, cánh tay, làm đôi môi mỏng của

hắn hơi cong lên.

Đợi Diệp Thiện Thiện cảm thấy hơi lạnh cũng đã là mấy giây sau, lúc này

mới phát hiện quần áo mình không cánh mà bay. Vừa ngượng vừa giận

muốn quay người tìm quần áo, còn chưa đứng dậy, bóng Thương Khung đã

đè xuống. Chặn lại cái miệng đang muốn la của cô, tấn công thẳng vào cái

lưỡi thơm tho, ép cô dính sát vào người mình không một kẽ hở. Tấn công

mãnh liệt bất ngờ như vậy làm Diệp Thiện Thiện vô phương ngăn cản, cả

người xụi lơ trong lòng hắn, một chút sức lực cũng không có. Mặc kệ hắn ta

cần ta cứ lấy, thậm chí dưới sự trêu chọc của môi lưỡi nóng bỏng, dần dần

yếu đuối mà phục tùng.

Tay hắn lặng lẽ tiến vào, thong thả men theo nước da láng mịn, nắm chặt lấynơi mềm mại kia, khẽ vê điểm đỏ tươi, xoa nắn ngọc nhũ thơm mềm. Bàntay to lướt qua sống lưng mảnh khảnh, lần xuống, chạm vào dạ thịt ấm ápgiữa hai chân mềm mại, làm dục vọng của Thương Khung bùng cháy, ngóntay không khống chế được lần mò vào giữa, sớm đã trơn trợt, mềm mại, ẩmướt… Nghe tiếng cô thở dốc rên rỉ tuyệt vời bên tai, thiếu chút nữa hắnkhông kềm chế được. Ra sức đè nén ham muốn, hiện giờ hắn còn chưamuốn, chí ít nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt, đành hung hăng mút lấy lưỡi mềm,ngấu nghiến đôi môi hồng, mượn nó để vỗ về dục vọng cháy bỏng.

Nắng mặt trời sau giờ ngọ thật ấm áp, Diệp Thiện Thiện ôm mấy cái áo

trắng Thương Khung vừa thay ra không lâu đi ra ngoài viện.

“Thiện Thiện!” Có người gọi, quay đầu nhìn thấy một tỳ nữ nhỏ ở phân điện

Vân Ẩn, vội cười đáp lời.

“Lại giặt đồ cho chủ thượng à?” Tỳ nữ nhiệt tình bước lên muốn cầm lấy

quần áo trong lòng cô, “Để muội giúp, tỷ về phòng nghỉ đi…” Nghĩ bụng,

đây là tỳ nữ được cưng chiều bên cạnh chủ thượng, đương nhiên nàng phải

tìm mọi cách lấy lòng. Huống chi còn có việc nhờ nàng ta giúp đỡ.

“Cám ơn muội! Thật sự không cần đâu!” Diệp Thiện Thiện vội vàng né

tránh không chút dấu vết, cảm động cười nói, “Tỷ đang nhàm chán, muốn

giặt ít đồ giết thời gian, với lại cũng không nhiều lắm!!! Giặt qua loa một

chút là xong ấy mà.” Vừa nói vừa không ngừng khinh bỉ mình, giặt đồ giết

thời gian? NO! Căn bản làm gì có chuyện đó! Nghĩ lại lần trước, tiểu tỳ nữ

rất nhiệt tình muốn giúp cô, thật sự là thịnh tình khó khước nên để cô ta giặt

dùm mình hai món. Kết quả? Cô nghi mũi Thương Khung vốn dĩ là mũi

chó! Trưng ra cái mặt như núi băng, nhìn cũng không thèm nhìn, thò tay bốc

ngay hai món đồ từ trong đống quần áo, bắt cô giặt đi giặt lại năm lần bảy

lượt mới tha. Sau, cô hết sức buồn bực nghĩ bụng, vì sao anh ta chỉ chọn

đúng hai món mà tỳ nữ kia giặt để hành hạ cô? Không lẽ tật sạch sẽ của anh

ta đã thăng đến cảnh giới mới rồi?... Thành thử, cô còn dám để người khác

động vào quần áo của Thương Khung? Đến cuối cùng thì người chịu khổ

vẫn là cô thôi.

Cô tỳ nữ có vẻ thất vọng bỏ tay xuống. Diệp Thiện Thiện phát giác có điểm

khác thường.

“Không phải là… có chuyện gì chứ?” Diệp Thiện Thiện dè dặt hỏi.

“Thiện Thiện tỷ, muội có một chuyện… muốn nhờ tỷ giúp…” nàng ngần

ngại nắm lấy tay Diệp Thiện Thiện. Thấy Diệp Thiện Thiện chăm chú lắng

nghe, trong lòng cảm thấy ấm áp. Đúng thế, là cảm giác ấm áp, lần đầu tiên

nhìn thấy Diệp Thiện Thiện giống như ánh mặt trời vậy.

“Muội bán đến đây đã hơn bốn năm rồi! Mấy ngày trước muội mới biết, cả

nhà chỉ còn một mình tiểu đệ, cha nương muội đều mắc bệnh qua đời năm

ngoái. Muội còn chưa kịp tận hiếu…” Nói đến đây, mũi chua xót, nước mắt

ứa ra.

Diệp Thiện Thiện thấy vậy mềm lòng, khổ nỗi đang ôm một đống đồ không

đào đâu ra tay để an ủi nàng, vội vàng nói: “Đừng khóc đừng khóc. Sinh lão

bệnh tử là chuyện thường tình của con người.” Nghĩ nghĩ lại hỏi, “Nói vậy

đệ đệ của muội ra sao rồi?”

“Đệ đệ…” Diệp Thiện Thiện càng an ủi, nàng càng muốn khóc, giá mà nàng

có một tỷ tỷ như vậy thì tốt biết mấy, “Đệ đệ mới mười hai tuổi, mỗi ngày

đều không đủ ăn. Hôm trước muội xin tổng quản nghỉ nửa ngày trở về thăm

nó, thấy nó… nó… nó ở…” Diệp Thiện Thiện hỏi gấp: “Làm sao?”

“Ở bên ngoài xin ăn…” Nói xong khóc càng dữ, “Quần áo trên người rách

nát hết, cũng không có ai vá lại… muội nhìn mà đau lòng quá!”

Diệp Thiện Thiện nghe cũng cảm thấy chua xót. Hai chị em không còn cha

mẹ, nương tựa vào nhau thôi đã đủ đáng thương