
rồi, đằng này còn mỗi người
một nơi. Hơ? Đột nhiên linh quang lóe lên…
“Hay là… dẫn nó đến Vân Ẩn điện? Làm chút việc trong điện, hai chị em
còn có thể chiếu cố nhau, đúng không?”
Tiểu tỳ nữ nghe xong hấp tấp quỳ xuống, miệng nói: “Cám ơn Thiện Thiện
tỷ, muội và đệ đệ cả đời này cũng không quên ơn tỷ. Cám ơn Thiện Thiện
tỷ!”
Diệp Thiện Thiện vội đỡ nàng lên. Cô chỉ đề xuất biện pháp thôi, cũng đâu
phải tài ba gì, sao cứ muốn quỳ chứ.
Tiểu tỳ nữ nước mắt lưng tròng đứng dậy: “Thiện Thiện tỷ, tỷ nói với chủ
thượng được không?”
“Tỷ nói?” Diệp Thiện Thiện ngớ người, “Chuyện đó không phải chỉ cần nói
với tổng quản là được sao? Nếu cần tỷ giúp muội nói với tổng quản!”
“Muội đã nói với tổng quản rồi! Tổng quản nói, trong điện không cho phép
ai tùy tiện ra vào, người muốn vào đều phải bẩm lên chủ thượng.”
Da đầu Diệp Thiện Thiện lờ mờ thấy đau. Chuyện nhỏ như hạt mè cũng phải
báo với Thương Khung?!! Hàng ngày anh ta nhàn rỗi quá rồi sao? Ngẩng
đầu nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của nàng, cô lại không nhẫn tâm cự tuyệt,
khó xử quá!
Diệp Thiện Thiện ngồi bên bờ sông giặt quần áo, sau lưng có tiếng bước
chân, cô vừa giặt vừa quay đầu nhìn, thì ra là Hạ Hà.
“Thiện Thiện, hôm đó, canh… chủ thượng uống có vừa lòng không?” Ả
thăm dò. Vì sao mọi chuyện không nằm trong dự tính của ả?
Nghe nói, Diệp Thiện Thiện sực nhớ đến chuyện phát sinh hôm đó vì chén
canh, mặt bất giác nổi lên một rặng mây đỏ.
Nếu mà nói chủ thượng không uống, nhất định Hạ Hà sẽ thương tâm! Trái
nghĩ phải nghĩ, đành nói dối có thiện ý một lần vậy.
“Chủ thượng uống rồi! Còn nói vị… rất ngon!” Nói xong lật đật cúi đầu giặt
đồ, cố gắng che giấu lúng túng vì nói dối.
Hạ Hà đứng sau lưng cô nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm: “Con tiện nhân
này nói láo! Thương Khung nhất định không uống, canh chắc chắn bị nó làm
đổ rồi! Bằng không, uống phải thất hồn tuyệt độc tán trong canh, Thương
Khung không chết cũng sẽ náo loạn gà bay chó chạy lấy mạng của nó. Làm
sao bình an vô sự, bình thường như vậy được?”
“Vậy sao? Vậy thì phải cám ơn Thiện Thiện rồi!” Đối diện với lưng cô, mặt
Hạ Hà dữ tợn nhưng giọng điệu ngược lại hết sức bình tĩnh.
“Đừng khách khí! Chỉ là nhấc tay một cái mà thôi!” Diệp Thiện Thiện vừa
giặt vừa đáp.
Hạ Hà lẳng lặng nhích tới sau lưng cô, quan sát mực nước nông sâu, miệng
nói: “Thiện Thiện thích chủ thượng sao?”
Tay Diệp Thiện Thiện đang giặt đồ ngừng lại. Vấn đề này thực tình cô chưa
từng nghĩ tới, cô thích anh ta sao?
Chắc là… không có đâu? Kì lạ, sao Hạ Hà lại hỏi vấn đề này?
Cô trầm mặc không nói làm mặt Hạ Hà càng méo mó kinh khủng hơn. Quả
nhiên! Từ lâu đã nghe đồn ả dùng sắc đẹp dụ dỗ chủ thượng, làm chủ thượng
mê muội ả. Xem ra là thật…
“Vậy chắc chủ thượng cũng thích Thiện Thiện phải không?” Nói xong nhấc
chân phải lên nhắm lưng Diệp Thiện Thiện đá tới, trong lòng cười lạnh. Chủ
thượng thích ngươi? Đợi kiếp sau đi!
Chân còn chưa đá tới, một bóng trắng đã vụt qua, ngón tay thuận theo hướng
Hạ Hà xoay đầu búng khẽ một cái. Không kịp la một tiếng, Hạ Hà đã tắt hơi,
sau đó tiện tay quăng xác lên trời. Từ xa, hữu hộ pháp dùng trường tiên,
không tiếng động cuốn lấy, bóng người thấp thoáng đi xa. Tất cả mọi
chuyện, Diệp Thiện Thiện ngồi giặt đồ hoàn toàn không hay biết. Vẫn đang
cố gắng suy nghĩ vấn đề Hạ Hà mới hỏi, chủ thượng thích mình sao?
Bóng trắng sau lưng không lên tiếng, im lặng nhìn cô.
Thở dài! Diệp Thiện Thiện khôi phục lại động tác giặt đồ trong tay, “Chủ
thượng sao có thể thích ta được?” Không tự giác lắc lắc đầu.
“Hạ cô nương, cô không biết, thật ra chủ thượng người này…” Cô vẫn chưa
nhận ra người sau lưng căn bản không phải Hạ Hà, định khéo léo nói cho
nàng ta biết, chủ thượng là cái người “gian ác”! Khuyên nàng ta ngàn vạn
lần đừng lại gần, bằng không sẽ bị bắt nạt rất thảm. Nhưng mà, phải nói thế
nào để Hạ Hà tin đây?
“Anh ta, người này… có lúc…” Diệp Thiện Thiện bặm môi, tìm không ra từ
thích hợp để diễn đạt, “… Tóm lại, rất là nguy hiểm! Với lại tính tình anh
ta… nói sao nhỉ? Rất khó ở chung…” Diệp Thiện Thiện nghĩ đến tình cảnh
anh ta ức hiếp mình hôm đó, tâm tình có chút kích động. Buông quần áo
trong tay.
“Có lúc… anh ta rất ngang ngược, căn bản không cho người ta cơ hội giải
thích… thật sự là tức chết người! Còn có… anh ta lại còn dùng…” Nói đến
chỗ tức tối, quay đầu lại… tức thì bao nhiêu oán giận trong lòng đều hóa
thành tro bụi bye bye cô đi mất. Cô trợn mắt, nhìn mặt người đứng sau lưng
đã đen hết nửa… mấy lời còn sót lại đều nuốt trở về. Người ta nói, không
thể nói xấu sau lưng người khác! Nhìn cô đi, báo ứng đến thật nhanh mà.
“Dùng gì? Ta cho nàng cơ hội giải thích một lần!” Thương Khung cúi xuống
nhìn cô, cười như không cười hỏi.
“Dùng…” Diệp Thiện Thiện xấu hổ xoay người, né tránh ánh mắt nóng
bỏng của hắn. Trong lòng không ngừng kêu khóc, vì sao thành ra như vậy?
Rõ ràng là Hạ Hà mà! Sao tự dưng biến thành Thương Khung hồi nào vậy?
Làm sai phải chịu trừng phạt! Từ lúc còn nhỏ, hàng ngày mẹ đều nói câu này
với cô. Mà hiển nhiên là Th