Pair of Vintage Old School Fru
Việt Cổ Di Tình

Việt Cổ Di Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323721

Bình chọn: 7.00/10/372 lượt.

ương Khung rất am hiểu câu nói đó.

“Xin anh… đừng vậy…” Diệp Thiện Thiện khóc nức nở cầu xin… vì sao?

Vì sao lại biến thành thế này? Thà anh ta phạt cô giặt đồ, không nên làm vậy

với cô…

“Còn không chịu nói à?” Thương Khung ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, xấu xa

hỏi.

Diệp Thiện Thiện giãy dụa, hai chân không ngừng vặn vẹo. Cô không muốn

thế này! Càng không muốn nói xấu về tính tình không tốt của anh ta. Bằng

không cô nhất định còn thê thảm hơn nữa.

“Nếu đã không muốn nói…” Thương Khung cười tà ác… khẽ nâng đôi chân

mịn màng của cô lên. Bàn tay chậm rãi thăm dò, từ khoeo chân mảnh mai

lướt dần lên bên trong háng cô… chạm đến đó, cô nhịn không nổi rên rỉ một

tiếng, kinh hoàng nhìn Thương Khung thong dong bận rộn đùa giỡn thân thể

cô.

“Tôi sai rồi… xin anh… đừng…” Cô nức nở kêu lên, nước mắt từng giọt

từng giọt lăn xuống.

Hắn chỉ nhẹ nhàng kéo một cái đã gạt bỏ toàn bộ giãy dụa của cô. Nơi mềm

mại giữa hai chân không còn gì che đậy, toàn bộ bày ra trước mắt hắn.

Lúc hắn nhìn thấy chỗ tư mật giữa hai chân hồng hồng non mọng giống như

cánh môi và cái lưỡi mềm thì… cổ họng khô khốc, hạ thân căng cứng… cố

tình bỏ qua lời cầu xin của nàng, ngón tay khẽ vê hạt châu hồng hồng mềm

mềm, cảm thụ chỗ ấm áp mà hắn khao khát.

“A… xin anh… đừng…đừng… đừng…” Diệp Thiện Thiện bị ngón tay hắn

xoa nắn… giày vò, lắc đầu né tránh… không ngừng kêu khóc, vùng vẫy, nức

nở.

“Không cần sao?” Thương Khung dừng tay, giúp cô lau nước mắt, hỏi khẽ,

“Quên chuyện nàng đáp ứng với người ta rồi?”

Mắt Diệp Thiện Thiện ngập nước, đầu óc mơ màng nghĩ, cô đáp ứng người

ta chuyện gì? Hình như… chuyện đệ đệ của bé tỳ nữ vào điện… tội nghiệp

nhìn hắn.

Thương Khung hình như có chút cảm xúc gì đó, cúi người hôn lên má cô, tai

cô tràn ngập giọng nói khàn khàn nho nhỏ của hắn.

“Nếu ta ưng thuận, nàng cám ơn ta thế nào đây?”

“Cám ơn…?” Diệp Thiện Thiện đảo mắt, một giọt nước mắt còn đọng trên

vành mi rớt xuống, “anh nói là… anh đồng ý rồi?” Trong mắt có chút vui

mừng.

Thương Khung nhìn cô nửa ngày, cười khẽ: “Giúp cũng được… nhưng

mà…” Hôn đôi môi vừa mềm vừa mọng của cô “Ta muốn lấy thù lao trên

người nàng!”

Diệp Thiện Thiện cắn chặt hàm răng, cứng đờ… thù lao? Ý anh ta là?

“Chỉ cần nàng đáp lại ta…” Thương Khung khàn giọng. Hắn còn chưa muốn

làm hại nàng, chỉ là… hắn muốn nhìn nàng! Vuốt ve nàng!

“Đáp lại anh?” đôi mắt to ngỡ ngàng nhìn hắn.

“Nếu làm ta hài lòng, hôm nay sẽ tha cho nàng!”

“Thật à?” Mắt Diệp Thiện Thiện sáng lên, biểu tình này rơi vào trong mắt

Thương Khung, một cơn giận dữ trào lên. Hắn chạm vào lại làm nàng muốn

trốn vậy sao?

“Há miệng!” Thương Khung cứng rắn ra lệnh, nhanh chóng xông vào tách

hàm răng cô ra, khẽ cắn cái lưỡi hồng trơn mềm… cùng nhau dây dưa…

Diệp Thiện Thiện bất lực, mặc hắn làm mưa làm gió. Ý anh ta là, nếu cô

ngoan ngoãn, hôm nay sẽ tha cho cô? Rõ ràng cảm thấy rất may mắn, thế

nhưng vì sao tận sâu trong lòng lại có chút gì đó mong đợi?

Dần dần rên rỉ thành tiếng… toàn thân nóng cháy khiến cô như lạc vào mâymù.

Chân trời, ráng chiều tỏa ra lửa hồng chói mắt.

Diệp Thiện Thiện một bên cho thỏ ăn, một bên ư ử hát ca. Tâm tình không

tệ, vì sao thế? Miệng khẽ mỉm cười, thuận tay đút cho con thỏ một lá cải

trắng, vuốt ve lông trắng của nó, cười híp mắt nhìn nó gặm đồ ăn ngon.

Bởi vì, hôm nay Thương Khung không có trong điện. Tuy không biết anh ta

đi đâu, nhưng BOSS không có mặt, cảm giác ăn ngon ngủ ngon không ai

quản chỉ có thể dùng một từ để hình dung… “quá sướng”!

Tiểu Bạch đột nhiên ngừng ăn, đôi tai dựng lên nhìn về góc tường, hoảng sợ

không dám động đậy. Diệp Thiện Thiện ngờ vực dán mắt vào góc tường…

một loạt tiếng bước chân không vững truyền đến… tiếp đó tại khúc ngoặt

chỗ góc tường thì ngừng lại… không một tiếng động.

Cái gì vậy? Diệp Thiện Thiện cố lấy can đảm, thấp thỏm đi tới góc tường.

Tiểu Bạch quay mình nhảy tới một bụi cây, cuộn tròn trong đó không ra.

“Á!” Diệp Thiện Thiện thét lên một tiếng nho nhỏ. Cô nhìn thấy một người

áo đen, cả người bị thương đang dựa vào góc tường. Tâm lý e ngại với

những người bận áo đen khiến cô thụt lùi hai bước. Kế đó hoảng hốt nhìn

chung quanh, Thương Khung về chưa? Tả hộ pháp về chưa? Mắt sớm đã

nhìn thấy tay người áo đen có cầm kiếm… chân run rẩy… nếu mà y đến đây

giết Thương Khung, nhìn bộ dạng y hiện giờ chắc là chưa thành công. Nghĩ

đến mấy gã áo đen chết trong tay Thương Khung, hình như đều là sát thủ ở

Đại Kiền… cô tránh xa ra vẫn tốt hơn, quay người định chạy…

“Cô nương!” Giọng nói của hắc y nhân nhẹ nhàng mà bình tĩnh… cô như bị

sét đánh lần thứ hai… đây là… vành mắt ươn ướt…

Giọng nói này… rất giống thầy giáo Trương dạy vật lý trước đây. Cứng

nhắc quay người, không biết tại sao lại sinh ra can đảm, thế nhưng ma xui

quỷ khiến tới gần. Nhìn đôi mắt quen thuộc đến kì lạ kia, tay run rẩy gạt mớ

tóc rối trên mặt y ra. Khuôn mặt này, giống thầy Trương như đúc, mà đôi

mắt… càng giống y hệt.

“Thầy Trương!” Diệp Thiện Thiện thất thần kêu lên.

“Cô nương tên gì?” Diệp Thiện Thiện hơi hoảng hố