
Có hề gì, nàng nói . Tất cả đều mong manh.
Một tuổi cho em không mong manh, tôi nói, ba trăm sáu mươi lăm ngày thật
dài . Anh khó sống qua chuỗi ngày mênh mông đó. Một mùa xuân nữa còn quá xa .
Ba trăm sáu mươi ngày sẽ qua mau, nàng nói . Như một mũi tên. Thần
Chết gầy trơ xương, ốm yếu hơn anh nhiều và anh sẽ chiến thắng ông ta
một cách dễ dàng. Một mùa xuân nữa đang đến và em dư sức chờ đợi mình
thêm một tuổi để được tự do kết hôn với anh. Bây giờ em về.
Nàng quả là một thầy bói giỏi, nàng đoán đúng rất nhiều điều . Ba
trăm sáu mươi lăm ngày qua mau như một mũi tên. Thần chết yếu hơn tôi
nhiều và một mùa Xuân nữa đã đến. Nhưng thầy bói dù giỏi đến đâu cũng
đoán sai về chính mình và nàng đã đoán sai về nàng.
Nàng chẳng hề chờ đợi thêm một tuổi, ngày thứ ba trăm sáu mươi bốn
nàng đã chết vì tai nạn xe cộ ở một thành phố đầy hoa trong khi đi mua
mười tám đoá hoa hồng về chuẩn bị ăn mừng nàng thêm một tuổi .
Con chim uyên đã bay lên thiên đàng (?) một mình. Lẻ loi .
Bây giờ một triệu mùa xuân nữa có đến đối với tôi cũng vô ích.
Bây giờ có thêm một triệu tuổi nữa cho nàng đối vối tôi cũng vô ích.
Bây giờ có chiến thắng Thần Chết một triệu lần ba trăm sáu mươi lăm ngày đối với tôi cũng vô ích.
Tất cả đều vô ích khi người ta đã không thể vượt qua một ngày .
Tôi vẫn có thói quen thường đốt những lá thư đọc xong bằng một que
diêm châm thuốc. Tất cả những lá thư của nàng tôi cũng đã đốt bằng cách
ấy . Nhưng còn một lá thư của nàng mãi mãi tôi không đốt được vì chẳng
thể đọc xong. Lá thư cuối cùng gửi cho tôi nàng đã viết bằng một thứ chữ vô hình trên một tờ giấy xanh.
Đấy là thứ chữ của tình yêu ?
Đấy là thứ chữ hư vô ?
Đến bao giờ tôi mới đọc xong và hiểu được thứ chữ vô hình kia để có thể đốt đi lá thư ?
Như thế chỉ còn hai ngày nữa là Giáng Sinh sẽ đến, chậm rãi nhưng chẳng thể nào sảy hụt.
Cả lớp đang rộn lên với những lời chúc mừng và mời hẹn. Tôi ngồi ở bàn
giáo sư nhìn ngắm những thiệp mừng đầy những hình vẽ Chúa Hài Ðồng, máng cỏ, lễ ba vua... do chính tay các em học sinh vẽ bằng màu nước sặc sở
và ngộ nghĩnh gửi tặng. Một lớp học còn nhiều tình nghĩa, tôi nghĩ vậy
và vừa lúc tiếng chuông vang lên. Các em đứng dậy thẳng người và chuẩn
bị đọc những lời kinh mừng Chúa ra đời mà các em đã học trong giờ giáo
lý. Tôi để lại xấp thiệp trên bàn đi xuống đứng dựa lưng vào vách tường
cuối lớp. Trước mặt chúng tôi, trên bảng đen, tượng Chúa đóng đinh trên
thập giá chìm ngập trong ánh nắng vàng nhạt buổi chiều.
Tôi không phải là một tín đồ Thiên Chúa giáo. Tôi quen một sư huynh
làm Giám học trường nữ trung học này mời dạy, anh là một tu sĩ cấp tiến
đã học chung với tôi nhiều năm tại Ðại học Văn khoa Sàigòn. Thú thật,
tôi đã rất ngỡ ngàng hôm nhận được lời mời. Tôi phân trần với anh trong
một ngôi trường giàu đức tin như vậy làm sao có thể dung chứa được tôi.
Anh cười nói, thế càng may cho cậu. Sinh hoạt trong một môi trường giàu
đức tin, biết đâu nó sẽ giúp cho cậu có được đức tin, bộ cậu không cần
đến đức tin sao. Ðức tin, điều tôi chẳng bao giờ quan tâm đến. Tôi không biết khi tôi có đức tin tôi có sống khác với đời sống tôi đang sống
không, có đức tin tôi sẽ sống dễ dàng hơn hay khó khăn hơn? Dù sao cũng
thử xem, nên tôi đã vui vẻ nhận lời phụ trách môn Việt văn cho ngôi
trường thiên về chương trình Pháp của anh.
Vào những phút đọc kinh ở hai buổi sáng, chiều của các em, tôi cũng
đứng lẩm bẩm những lời kinh còn nhớ được và khi những cánh tay của các
em vừa giơ lên, tôi cũng theo các em làm dấu thánh nhanh và gọn gàng.
Một em trong lớp đã buộc tôi phải làm như thế. Ngay trong giờ ra chơi
buổi dạy đầu tiên, em đến hỏi tôi:
- Thưa thầy, sao thầy không đọc kinh?
Tôi chẳng biết nhận mình theo tôn giáo nào, còn giải thích sự thiếu đức tin trong tôi cho em hiểu thì thật phiền, vì sợ biết đâu lại chẳng gây ra
mối ngờ vực tôn giáo trong em. Tôi đành nói:
- Tôi có thể đọc thầm được chứ.
Cô bé lắc đầu.
- Ai mà tin thầy. Em cũng không thấy thầy làm dấu thánh.
- Tôi cũng làm dấu ngầm trong đầu.
- Cái gì cũng trong đầu như thế thật tiện, lần sau em sẽ bắt chước thầy.
Tôi vội khua tay.
- Không được, các em thì khác.
Cô bé quay mặt đi, làm như không muốn cho tôi nghe, em đọc một câu
trong sách kinh nói về sự bình đẳng của mọi người trước Thiên Chúa và
tôi đã phải hứa lần sau làm như các em, cô bé mới vừa lòng.
Ðể giử
lời hứa với cô bé, khi tan học buổi sáng đó, tôi đi tìm thầy giám học
nhờ anh chép hộ bài kinh các em thường đọc (bài kinh ngắn khoảng nửa
trang giấy học trò, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa một lần đọc thuộc
trọn vẹn và nhờ anh dạy làm dấu thánh. Anh nghi ngờ hỏi tôi đã bắt đầu
có đức tin rồi sao, nhanh vậy? Vì muốn giấu anh chuyện cô bé chật vấn,
nên tôi trả lời là tôi muốn bắt đầu hình thức và anh gật gù nói chẳng
bao lâu rồi nội dung sẽ đến sau.
Trong giờ học kế tiếp, vào phút đọc kinh, tôi thấy rõ ràng cô bé liếc mắt nhìn tôi kiểm soát. Thật may, tôi còn nhớ những lời kinh đầu nên
đọc rất to và sau cùng tôi đã làm dấu t