
và thịt kho. Vừa ngồi vào bàn, tôi nghe có tiếng gõ
cửa dè dặt, vì lười biếng tôi ngồi yên trên ghế nói mời vào. Lạ lùng
chưa Nguyên hiện ra ở cửa với chiếc va ly lớn. Tôi vội kéo ghế đứng
dậy:
- Tôi không mơ đấy chứ!
Nàng cười nói:
- Thì Nguyên đã viết thư báo cho anh trước rồi còn gì.
Trong một lá thư, tôi còn nhớ đã viết: Nếu Nguyên có dịp xuống thăm thành phố ồn ào này hãy ghé thăm tôi. Chúng ta vẫn xem nhau là bạn như những ngày còn đi học và tôi hứa nhất định không “yêu” cô đâu mà sợ. Nguyên trả
lời bằng lòng, nhưng không hẹn rõ ràng, nên tôi tưởng nàng sẽ đến vào
dịp nghỉ hè không ngờ lại là đêm nay. Tôi chỉ mâm cơm:
- Số bạn thật may, tôi đang đói, nếu đến trễ chừng mười phút chắc bạn chỉ có cơ hội
đi rửa chén. Bây giờ hãy đi thay quần áo rồi ngồi ăn với tôi cho vui.
Tôi đến xách va ly và chỉ cho Nguyên biết phòng ngủ và nhà tắm. Một
lúc sau, nàng đã thay xong bộ quần áo có hoa lớn và mặc thêm một chiếc
áo len trắng mỏng. Nàng hỏi:
- Anh không lạnh sao mà không mặc áo len?
Tôi lắc đầu.
- Tôi vừa mới nấu cơm xong.
Nàng cười lớn.
- Tội nghiệp chưa. Ai bảo ông giáo cứ khó tánh kén chọn hiền thê mãi.
Trong phòng chỉ có hai chiếc ghế mây, thật vừa đủ. Tôi kéo một chiếc
ghế mời Nguyên và tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với nàng.
- Ăn cho no nghe bạn. Ðừng khách sáo rồi tối đến lại bắt tôi phải lặn lội đi mua bánh mì tội nghiệp.
Chúng tôi bắt đầu bữa ăn một cách vui vẽ. Nếm qua món soupe, nàng khen tôi
nấu ngon không thua gì những nhà hàng lớn. Tôi bật cười nói:
- Nịnh vừa thôi chứ bạn. Ðịnh bắt tôi ngày mai phải nấu nướng cho bạn ăn nữa sao?
Chợt nhớ ra câu chuyện với cô bán hàng ở siêu thị lúc chiều, tôi kể lại cho Nguyên nghe. Nàng hỏi:
- Vậy theo anh. Nguyên đem đến cho anh ân sủng hay tai hoạ?
- Ðàn bà thường đem đến cả hai điều đó cùng một lúc.
- Nói chi mà dễ sợ.
Ngọn nến trên bàn ăn sắp tắt, tôi đứng dậy đi lấy cây nến khác, châm mồi và gắn trên thân cân nến tàn.
- Bóng điện ở phòng này bị cháy hả anh?
- Không. Từ bữa ăn tối trở đi, tôi sợ phải nhìn ánh sáng đèn điện, nếu
không có việc cần làm tôi thường để nhà tối om. Có chút bóng tối để ẩn
mình, tôi thấy sống dễ dàng hơn, không tin Nguyên cứ làm thử xem.
Nàng lắc đầu.
- Nguyên chịu thua. Anh luôn luôn có những tính kỳ quặc. Anh nhớ không,
năm cuối ở trung học một lần chúng ta cùng đi dạo chơi trong rừng thông, anh mãi đuổi theo một con sóc rồi bỏ đi luôn. Sợ đêm xuống có thể bị
lạc, Nguyên đã tức tưởi khóc lần mò đi về một mình. Vào thành phố gặp
lại anh ngồi ngoài hiên một quán cà phê, anh nói tỉnh bơ: Tôi đuổi theo
con sóc đến đây bị mất dấu. Nguyên không nhớ anh còn nói gì nữa. Nguyên
mới chịu ngồi xuống uống nước với anh, có lẽ ngay từ lần ấy Nguyên đã bị cái tính kỳ quặc của anh mê hoặc.
Tôi khua tay.
- Thôi chứ. Kỷ niệm, bạn nhận ra không, chỉ làm bữa ăn nguội đi.
Nhưng rồi bữa ăn được hâm nóng bằng kỷ niệm của mỗi người. Nguyên kể lại
những ngày học nội trú ở Ðà Lạt. Nàng nói trên ấy bây giời lạnh ghê lắm
nếu ở trong phòng một mình, nhưng ra ngoài nhìn thấy những cây anh đào
nở rộ tự nhiên mình cảm thấy ấm áp hơn. Rồi nàng tiếp tục nói về những
người bạn, đặc tính của các giáo sư và các môn học.
- “Luận lý toán học” khô khan quá, nàng nói, đầu óc Nguyên chẳng ghi nhận được gì, đến kỳ thi cuối năm không biết làm sao đây.
Tôi nói:
- Với đàn bà, hai với hai là năm dễ hiểu hơn hai với hai là bốn.
Nàng nhăn mặt.
- Ông khi dễ tôi quá vậy. Nói cho ông biết kỳ thi
đệ nhất lục cá nguyệt vừa qua, tôi đã đứng nhất và trong lớp tôi không
thiếu những đấng “thông minh nhất nam tử” như ông đâu. Ðùa vậy chứ,
trường anh hiện dạy có dễ chịu không, tốt nghiệp xong Nguyên nhờ anh xin cho dạy với.
- Nếu bạn dạy ở đây, tôi xin đổi đi nơi khác.
- Bộ giận rồi sao?
- Không phải vậy. Tôi chỉ sợ gặp bạn mãi, tôi chắc sẽ bị bạn mê hoặc mất.
Tôi dùng hai chữ “mê hoặc” của nàng khiến Nguyên cười ngất, đến phải buông đũa xuống.
Bữa cơm không có gì, nhưng chúng tôi cũng kéo dài khá lâu và chấm dứt bằng
những trái mận vàng mọng, những trái dâu chín đỏ tươi, Nguyên mang từ Ðà Lạt xuống. Nàng nói:
- Ở Ðà Lạt, Nguyên biết có một chỗ bán rượu
dâu nguyên chất rất ngọt lịm nhưng dễ say ngầm. Ðịnh mua cho anh mấy
chai, nhưng nghỉ đàn ông có rượu dễ sợ lắm nên thôi.
Tôi ngây thơ hỏi:
- Tại sao vậy?
- Nguyên sợ biết đâu vì mấy chai rượu dâu anh sẽ nói “yêu” Nguyên.
- Ô, như thế người sợ rượu phải là tôi mới đúng chứ.
Chúng tôi pha cà phê uống và tiếp tục nói không ngớt những chuyện đâu đâu đến khuya khi những đóa hồng Nguyên mua tặng tôi, cắm vào chiếc ly
lớn trên bàn toả hương thơm ngào ngạt. Tôi phải mời Nguyên đi nghỉ để
còn lấy sức đi dạo chơi ngày mai.
Ðêm Giáng Sinh đến với sự chuẩn bị nhộn nhịp của người Công giáo. Trong nhà thờ Ðức Bà đông nghẹt những
con chiên đứng ở các hành lang, khiến người ta chẳng thể nào nhìn thấy
Ðức Tổng Giám mục đang làm lễ trên bệ cao. Bên ngoài nhà thờ, đa số là
những người tuổi trẻ. Họ chưng diện quần áo đủ mốt, đeo mặt nạ, đội m