
như trời yên bể lặng nhưng
tim tôi lại nhói đau, còn chưa kịp mở miệng thì anh ta đã đập mạnh vào trán
tôi: “Nhìn cái mặt nhăn nhúm như mướp đắng của em kìa, thái độ phục vụ kiểu gì
vậy? Không quà cáp gì nữa hết!”
Tôi cười hì hì: “Thế cho em chút boa nhá!”
Thiệu Bỉnh Hàm chớp mắt đầy ám muội. “Phải thêm một
bước phục vụ đặc biệt nữa mới được boa.”
Anh ta tiễn tôi lên lầu, cười cười nói nói rồi vẫy tay
chào. “Mai gặp nhé!”
Một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, anh ta bỗng
đưa tay chắn cửa, nhìn tôi chăm chú hồi lâu, đôi mắt ánh lên một sự quyết tâm
và kiên trì. “Ngay từ đầu anh đã không tính là sẽ dừng lại, vậy nên em không
cần để ý đến anh. Giờ thì được rồi, em đi chơi đi!”
“Chơi cái gì mà chơi, em về đi ngủ đây!”
“Không cần thông báo! Mà em đừng có mơ gặp anh đấy!
Anh bận lắm, không có thời gian gặp em trong mơ đâu.”
Thang máy chầm chậm đi lên, bốn bức tường kính không
một tiếng động như muốn đè lấy tôi, khiến tôi không thể thở được. Trong đầu
tôi, hình ảnh Thiệu Bỉnh Hàm vừa cười vừa quay lưng bước đi cũng giống như lúc
tôi rời xa Tần Niệm. Duyên phận có thể khắc sâu hình bóng người nào đó vào tâm
trí ta, nhưng dù ta có cố gắng thế nào thì cũng không thể có được họ. Không
phải người ấy tàn nhẫn, mà do ta đã tàn nhẫn với chính mình. Hết lần này đến
lần khác chà đạp lên bản thân, rồi tự mình cảm thấy bản thân hèn kém. Biết rõ
đó là một tấm sắt nhưng vẫn mù quán lao vào, đến mức vỡ đầu chảy máu thì trái
tim cũng chết, thế mà vẫn không chịu dừng lại. Nhưng còn có thể làm sao đây?
Điều duy nhất có thể làm là cười và quay lưng bước đi, tiếp tục tình trạng một
người sống trong đau đớn.
Cho nên, Thiệu Bỉnh Hàm, anh chỉ cần cười và quay lưng
bước đi thì sẽ không cảm thấy đau đớn nữa. Đến bước đường cùng, người ta không
chịu đi thì mình tôi đi, khó khăn lắm tôi mới tìm được cảm giác yên tĩnh như
lúc này. Còn anh, anh ồn ào như thế thì đừng đến làm phiền tôi nữa.
Tôi móc chìa khóa ra mở cửa, cảm thấy toàn thân không
còn sức lực, tôi thay đôi dép lê, cũng chẳng còn buồn bật đèn mà bước nhanh vào
phòng ngủ. Chợt nghe thấy tiếng cười chế giễu rất nhỏ của một ai đó vọng đến từ
phía trước cửa sổ: “Về sớm quá nhỉ!”
Tôi loạng choạng va vào ghế sô pha, đau điếng, một lúc
lâu sau tôi mới hoàn hồn trở lại, ôm ngực nói: “Mục Thần Chi, sao anh vào
được?”
“Xin lỗi, anh về nhà mà không báo cho em một tiếng.”
Toàn thân anh là một bóng đen sì đứng dựa vào cửa sổ, tôi không nhìn rõ mặt.
Tiếng máy lửa “tách” một tiếng, trong ánh lửa yếu ớt, khóe môi của anh như đang
nhếch lên nụ cười nhạo. Anh chăm chú nhìn tôi qua làn khói mỏng. Dường như mỗi
một vòng khói thuốc đều mang đến khí lạnh nơi rừng sâu.
Tôi sơ ý quá, Mục Thần Chi còn cầm một chìa khóa mà!
Phần ngực áo của anh đã bị tôi làm cho nhăn nhúm từ
lúc nãy, căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, tôi có thể nín thở nhưng không thể
khống chế được con tim đang đập mỗi lúc một nhanh trong lồng ngực. “Thình
thịch, thình thịch” nghe như tiếng những viên đạn được bắn ra bay trong không
trung rồi bất chợt xuyên vào trái tim tôi vậy.
Mục Thần Chi hút hai hơi thuốc rồi bỗng bước về phía
trước ấn điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, ánh sáng duy nhất trong căn phòng
nãy giờ biến mất. Tôi có cảm giác điếu thuốc bị vùi dập một cách tàn nhẫn đó
chính là cái cổ của mình, thế nên tôi quay người chạy thật nhanh về hướng cửa.
Nhưng tay vừa chạm vào lan can cầu thang thì bị Mục Thần Chi ôm chặt từ phía
sau, tôi còn chưa kịp thở đã bị anh ta kéo về phía cửa. Những nụ hôn như mưa
gió bão bùng cứ thế ập đến, tôi không ngừng vùng vẫy, tôi muốn trốn tránh nhưng
biết trốn ở đâu bây giờ, những chiếc hôn như cơn mưa bất chợt cứ thế điên cuồng
trút xuống.
Tôi mặc chiếc áo len cài cúc, sức mạnh của Mục Thần
Chi cùng sự vùng vẫy của tôi khiến tôi chỉ nghe thấy những hàng cúc lần lượt
bung ra, khi những chiếc cúc rơi xuống mặt đất phát ra tiếng lộc cộc thì cũng
là lúc bàn tay anh luồn vào trong và vội vã di chuyển. Bàn tay bị thương của
anh vẫn đang băng bó, vải gạc cũng đã bị bung ra nhưng vẫn cứ thoải mái di
chuyển lên cơ thể tôi. Cái lạnh buốt của những đầu ngón tay và sự thô ráp của
vải gạc khiến làn da tôi tê dại lạ thường. Tôi vốn không thể chống đỡ nổi sức
mạnh của anh, mọi xúc cảm cứ như từng cơn sóng ập đến, tôi bỗng chốc mềm hẳn
đi.
Nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng là tôi đoán được
ngay tình hình. Đối diện với anh, tôi lúc nào cũng là người thua, cố vùng vẫy
thì cũng chỉ uổng công vô ích nên tôi cũng hòa theo những động tác liều lĩnh
của anh. Những nỗi chua xót trong tim cứ chực trào ra sống mũi, tôi không kìm
được nên khóc to, hai hàng lệ cứ tuôn xuống tóc, xuống má anh.
Anh bỗng rung mình rồi dừng mọi động tác, thở hổn hển
và ôm tôi vào lòng thật chặt, ngón tay di chuyển từ cổ lên vành tai tôi, khẽ
véo nhẹ. “Sau này, không được để người khác véo vào đây nữa nhé!”
Tôi chợt nhớ lại lúc ăn cơm, Thiệu Bỉnh Hàm có véo tai
tôi. Đó là hành động mà Mục Thần Chi vẫn hay làm. Chắc không véo được tai tôi
nên anh đã bóp vỡ ly rượu, để