80s toys - Atari. I still have
U Lan

U Lan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322281

Bình chọn: 7.5.00/10/228 lượt.

àng, nhưng vì ý chí kiên quyết của nàng mà cần

cổ đã sớm xuất hiện một vết máu. Máu tươi tuôn ra rơi trên đất đá.

Kim Lẫm nhanh hạ lệnh: “Cứu nàng!”

Lôi Trạch ôm lấy Tiểu Châu, nhìn chăm chú vào tộc trưởng, chậm chậm gật đầu.

“Ta sẽ không để cho nàng chết.”

Nói xong, hắn ôm Tiểu Châu bước nhanh ra khỏi đại sảnh. Thân thể

khổng lồ kia ôm ấp thân thể tiều tụy, giống như một tường thành không gì phá nổi, vững vàng bảo vệ nàng.

……………….

Nàng không biết chuyện.

Đây chính là chân tướng.

U Lan đều không biết chuyện, vô tội giống như lời nàng đã nói.

Kim Lẫm vùi mặt vào trong tay, nhớ tới nàng một lần lại một lần, nói

với hắn tất cả, vẻ mặt khẩn cầu. Mà hắn lại như thế nào, một lần lại một lần, hung hăng nhục nhã nàng, mắng nàng, thương tổn nàng.

Là hắn, không chút lưu tình đả kích nàng, cho đến khi hy vọng trong

mắt nàng từ từ biến mất, dập tắt, rốt cục biến thành một mảnh tĩnh mịch.

Là hắn, đích thân tổn thương nữ nhân đã dùng cả tính mạng yêu hắn.

Là hắn, dùng ngôn ngữ, dùng hành động, làm cho nàng sống không bằng chết.

Là hắn… Là hắn… Là hắn…

Kim Lẫm toàn thân run rẩy, vì thống khổ mà cúi gập người gào thét.

Hắn ở trong lòng bàn tay nếm được vị mặn ẩm ướt ấm áp, nhưng lại không

phân biệt được kia là máu của hắn hay là nước mắt hối hận của hắn.

Hắn làm thế nào để đối mặt nàng?

Hắn làm thế nào để nói cho nàng biết?

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tuyệt vọng nhìn nhà đá trên lầu.

Nàng có nguyện ý nghe hắn nói xin lỗi không?

Nàng có nguyện ý nghe hắn sám hối không?

Nàng có… Nàng có… Nàng có tha thứ hắn không?

A, lão Thiên, sau khi hắn tạo ra những tổn thương ngàn vạn lần đáng

chết với nàng như vậy, hắn làm sao vẫn có thể yêu cầu sự tha thứ xa vời

của nàng? !

Chậm rãi, Kim Lẫm đứng lên, từng bước hướng nhà đá đi tới. Hắn đi rất chậm, giống như phất mỗi bước chân đều hao tổn sức lực toàn thân hắn.

Một đoạn đường ngắn ngủi nhưng hắn đã đi rất lâu, rất lâu.

Hắn không ngừng suy tư, nên nói gì với U Lan.

Hắn muốn nói cho nàng, hắn đã biết chân tướng.

Hắn muốn nói cho nàng, hắn là người không thể tha thứ nhất.

Hắn muốn nói cho nàng, hắn hối hận đến cỡ nào, xấu hổ đến cỡ nào.

Sau đó, hắn còn muốn khẩn cầu nàng sống sót.

Kim Lẫm đi tới trước cửa, cầm nắm cửa. Hắn cắn chặt hàm răng, nhắm mắt dựa vào cánh cửa, từng ngụm từng ngụm hút khí .

Thật lâu sau, hắn rốt cục cũng có dũng khí đẩy cánh cửa kia ra, đi đối mặt với nữ nhân hắn đã nợ quá nhiều.

Trong phòng, không một bóng người.

Kim Lẫm phút chốc cả kinh.

“Lan nhi!” Hắn rít lên, lao về phía giường, vén da thú lên nhưng vẫn không tìm thấy thân ảnh của nàng.

Không thể nào, không thể nào! Nàng suy yếu như vậy, đừng nói là rời

khỏi nhà đá, thậm chí không thể nào một mình xuống giường. Hắn lo lắng

tìm kiếm trong phòng, nhìn đến tuyết đọng bên cửa sổ có rất nhiều dấu

chân.

Những dấu chân kia đều hãm sâu trong tuyết, chứng minh những người đó ôm hoặc đeo vật nặng.

Kim Lẫm vọt tới sân thượng, lại thấy dấu chân trên tuyết kéo đi một đường rất xa, bão tuyết rối rít dần dần xóa nhòa chúng.

Hắn xông ra, nhảy xuống tường, cố gắng truy đuổi những dấu chân bị

bão tuyết che dấu kia, nhưng ra khỏi thành chưa được mấy bước, những dấu chân kia đã toàn bộ đã biến mất.

Tuyết cuồng loạn che dấu bóng người.

Hắn suy sụp quỳ rạp xuống đất, nhìn thảo nguyên phương xa trong thảm tuyết trắng hoang tàn.

Gió lạnh, thổi rối loạn tóc hắn, tuyết trắng tích trên đầu vai hắn,

hắn lại vẫn không rời đi, chỉ tiếp tục nhìn về phương nam xa xôi, vì

hiện thực đáng sợ này mà không cách nào nhúc nhích.

U Lan biến mất.

Nàng bị bắt đi.

Trời chiều, khuất dần phía chân trời.

Màn đêm thâm trầm, nuốt mất một tia màu hoàng hôn cuối cùng.

Trong Phượng Thành, phủ đệ Quan gia yên

lặng trang nghiêm, cho dù trong đêm đen vẫn được những ngọn đèn dầu

chiếu sáng như ban ngày, cũng để thủ vệ đề phòng sâm nghiêm nhìn không

sót thứ gì.

Người trong Phượng Thành vốn đã mang lòng sợ hãi với đối với phụ tử

Quan gia cầm giữ triều chính. Mấy ngày nay, mặc dù toàn bộ quân đội chạy tới chạy lui quanh tư gia đến mức gió thổi cũng không lọt, cũng không

ai dám liếc mắt nhiều hơn một cai hay có bất kỳ câu oán hận nào.

Cho nên, khi một gã nam nhân giục ngựa chạy đến, cũng lớn mật mạnh mẽ dừng trước cửa Quan phủ, ngay cả hộ vệ trước cửa cũng hơi bị sửng sốt.

Nam nhân tung mình xuống ngựa, còn chưa rơi xuống đất, mười mấy lưỡi đao sắc bén đã vây quanh hắn.

“Người là người phương nào, dám xông vào cấm khu?”

Hắn vẻ mặt phong trần mệt mỏi, nhưng đôi mắt đen lại lấp lánh có thần khác thường, tuy bị mười mấy hộ vệ vây quanh vẫn không sợ không hãi,

chỉ mở miệng cất giọng.

“Ta là tộc trưởng Ưng tộc Bắc Quốc, Kim Lẫm.”

Giọng nói nam nhân tuyên cáo như chuông đồng, làm cho nọi người trong lòng kinh hãi, rối rít thay đổi sắc mặt, cầm thật chặt kiếm trong tay.

Kim Lẫm giơ tay, không để ý đến những thanh đao gần như sắp đâm vào

người hắn kia, chỉ đối mặt với cánh cửa dày đóng chặt, cất giọng lần

nữa.

“Ta tới gặp Quan Trung đường. Đi nói cho hắn biết, ta có thuốc cùng

phương thuốc có t