
cảm xúc. Nhìn bề ngoài giống như người hời hợt nhưng thật ra hắn
luôn cân nhắc rất kĩ. Hắn luôn đem chuyện phức tạp biến thành đơn giản nhất có
thể, hơn nữa cũng luôn mỉm cười đối mặt với khó khăn.
“Tôi hiểu được, về sau tôi sẽ cùng anh ấy
chăm sóc chị.” Cô nắm thật chặt tay Đỗ Mai Mai.
“Ừ…” Đỗ
Mai Mai gật đầu cười.
Trong bếp hỗn loạn “gà
bay chó chạy”, cái kia là đang giết chóc, cái kia chính là máu rơi.
Tả Húc nằm trên ghế sô
pha, từ cửa bếp tỏa ra khói cuộn dày đặc, hắn rất muốn nói cho Lương Ưu Tuyền,
trong siêu thị đã có bán những món ăn sẵn, có gà, vịt, cá…
“Tiểu Tuyền nè, chúng ta lúc nào thì được
ăn cơm ah…” Tả Húc nhìn đồng hồ treo tường, hai giờ chiều rồi.
“Ah, sắp rồi, vật liệu ngay lập tức được
chuẩn bị đây.”
“…” Nói
các khác, cô nàng giằng cô trong bếp suốt mấy tiếng, lại vẫn chưa cho một món
nào ra khỏi nồi.
Bên này, Lương Ưu Tuyền
đem dao thái rau đè trên quyển sách dạy nấu ăn, cẩn thận đong đếm gia vị, cô hy
vọng Tả Húc sẽ ăn được món ăn do cô tự mình làm, lại để cho hắn có thể cảm nhận
không khí ôn hòa của một gia đình.
Tả Húc đã đói đến mức
bụng kêu rột rột, nhưng Lương Ưu Tuyền lại cấm hắn không được lại gần cửa bếp
dù là nửa bước, thậm chí còn không cho phép hắn lại gần cái tủ lạnh trong bếp
để ăn vụng nữa.
Cho nên, Tả Húc đành phải
lén lén lút lút chui vào phòng ngủ, vơ lấy điện thoại ở đầu giường, một bên
nhanh chóng ấn một dãy số, một bên lại phải canh chừng Lương Ưu Tuyền đột ngột
xuất hiện, cái dáng vẻ đầu trâu mặt ngựa kia giống như tội phạm đang bị truy
nã.
“Này này, lập tức mang một túi bánh bích
quy tới cho tôi, nhanh lên!”
Nói chuyện điện thoại
xong, Tả Húc giống như không có việc gì quay lại phòng khách, không có cơm ăn,
chỉ có thể uống nước.
10 phút trôi qua, chuông
cửa vang lên
Tả Húc vội chạy ra trước
cửa, tưởng rằng gặp được bạn tốt Đinh Đới Vĩ mang lương thực đến, không ngờ lại
phải nghênh đón tình địch Ngô Thiên Khải.
Tả Húc giơ chân lên ngăn
trước cửa “Anh
đến đây không phải là vì muốn nhanh chóng bị đả kích đấy chứ?”
(nguyên
văn là ‘Nhĩ giá bất thị thượng cản trước thụ thứ kích ma?’ ~ ta phải dịch sao
đây?)
Ngô Thiên Khải hạ bó hoa
trong tay xuống, cười khiêu khích “Thế sao? Tiểu Tuyền mời tôi đến
đấy.”
Tả Húc híp mắt lại nhìn
vào bếp “Lương
Ưu Tuyền! Em chui ra đây ngay cho anh!”
Lương Ưu Tuyền người đầy
máu động vật, giơ dao thái rau đi ra từ phòng bếp, dọa Ngô Thiên Khải và Tả Húc
khẽ lùi lại.
Lương Ưu Tuyền bỏ qua Tả
Húc, vung dao lên chào hỏi Ngô Thiên Khải“Ah, anh cuối cùng cũng đến rồi, mau vào
bếp cùng tôi đi.”
Ngô Thiên Khải ưng thuận,
lách qua Tả Húc, nhíu mày.
“…” Tả
Húc vốn định cùng qua xem, không ngờ cửa bếp đã đóng lại.
Lúc này, Đinh Đới Vĩ thấy
cửa không khóa liền đẩy cửa rồi hô “Hii, anh chàng đẹp trai ngon
miệng đến rồi đây ~ …”
“…” Tả
Húc thấy hai tay hắn trống trơn, vẻ mặt không chút thương tiếc ném một chiếc
đệm ra.
Đinh Đới Vĩ linh hoạt né
tránh, theo bản năng xua xua đồng khói đặc trước mắt “Xảy ra chuyện gì,
hỏa hoạn rồi hả?!”
Tả Húc vô lực nằm trên
ghế sô pha “Tuyền
tỉ khăng khăng đòi làm cơm trưa tình yêu, cậu đi đi, tôi hiện tôi đói đến mức
không còn sức để xử cậu nữa rồi.”
Đinh Đới Vĩ vừa vặn cũng
chưa ăn cơm, hắn lấy trong túi quần ra một gói kẹo cầu vồng, ném cho Tả Húc “Fan hâm mộ
tặng đấy, xem, tôi đối với cậu thật tốt.”
Tả Húc xé giấy gói, chọn
lấy một viên kẹo vị nho cho vào miệng, lầu bầu“Nếu là bạn bè thì giúp tôi giải quyết tên
dai dẳng trong bếp trước đi.”
Đinh Đới Vĩ nghe được một
chuỗi tiếng cười ồm ồm liền đi đến bếp nghe lén, sau đó lại xoay người, khom
lưng quay lại bên cạnh Tả Húc “Ai đang ở nhà cậu đấy? Đồng nghiệp của Lương
Ưu Tuyền?”
“Ngô Thiên Khải… Quên nói cho cậu, tôi với
hắn tuyên chiến rồi, hiện tại chúng tôi là tình địch.” Tả Húc càng nghĩ càng tức giận, Lương Ưu Tuyền rõ ràng
là cố ý đối nghịch với hắn mà.
Đinh Đới Vĩ thở dốc vì
kinh ngạc, sờ lên trán Tả Húc “Tôi chỉ là hi vọng cậu chiếm hết tiện nghi
của Lương Ưu Tuyền rồi lui lại, không ngờ cậu thật sự có can đảm nhảy vào trong
hố lửa?! Cậu đang rèn luyện khả năng kháng đòn sao?…”
“…” Tả
Húc gạt ngón tay Đinh Đới Vĩ ra “Cô ấy rất tốt, thật đấy, còn
tìm tình địch của tôi đến để cùng nhau làm cơm trưa cho tôi nữa chứ, đúng là
một cô gái tốt…”
(Ôi
vì Chúa, em nghĩ đến nước này thì em cũng phục chị rồi…)
Đinh Đới Vĩ đối với cửa
bếp giơ hai ngón tay lên “2″, quay đầu an ủi Tả Húc “Bỏ đi bỏ đi,
những người phụ nữ muốn xu nịnh còn rất nhiều, rất nhiều, cậu ngàn vạn lần đừng
luẩn quẩn trong lòng.”
Vèo!… Một cây dưa leo phi
thẳng đến gáy Đinh Đới Vĩ, Lương Ưu Tuyền hai tay chống nạnh, đằng đằng sát
khí.
Đinh Đới Vĩ lập tức trốn
sau lưng Tả Húc “Darling
ah… Cứu tôi…”
Tả Húc sẵn tức giận trong
lòng, mượn chuyện tư báo thù riêng “Lương Ưu Tuyền! Đánh bạn của anh
là không nể mặt anh, lập tức xin lỗi Đinh Đới Vĩ ngay!… Ah…” Nhưng là lời của hắn còn chưa dứt, một quả cà lại bay
tới. Tả Húc nhanh nhẹn né tránh, quả cà vừa vặn trúng ngay xươ