
còn mấy
trái cây nho nhỏ chưa ăn hết, vui vẻ nói: “Tôi có đồ nhắm đây. Đổi đồ ăn
lấy chén rượu được không?”
Lương Ưu Tuyền nhìn
mấy quả nho khô ở lòng bàn tay hắn, không hiểu sao phì cười. Lại nhìn đến chén
rượu ở trong tay, lúc này cô mới nghĩ ra. Tuy không hiểu mấy dòng chữ ghi trên
chai nhưng hình như lúc tính tiền trên bảng giá có ghi rượu 60 độ thì phải.
“Hàng giả sao? Sao uống
mãi mà vẫn chẳng thấy gì thế này?”Lương Ưu Tuyền đảo đảo
mắt hỏi Tả Húc.
“Tác dụng chậm, đừng sốt
ruột. Ăn chút gì đi rồi khắc thấy say.”Tả Húc ngồi trên ghế uống
một ngụm rượu, nheo mắt lại.
“Lấy chai rượu lại đây, tôi dạy cô
cách uống.”
Tả Húc ném một quả
nho rồi ném vào trong miệng, lại mang đến một cái cốc thủy tinh. Ở trong cốc có
cho thêm hai miếng chanh cắt lát cùng một ít đá. Hắn rót rượu vào non nửa cái
cốc rồi dùng một miếng lót che miệng cốc, lại xoay cái cốc một góc 90 độ rồi
lắc thật mạnh. Một lúc sau nghe thấy tiếng “Oành”, rồi từ bên trong cốc bỗng
trào ra một tầng bọt trắng xóa.
Sau đó hắn lật
ngược cốc lại, bỏ miếng lót ra rồi đưa cốc cho Lương Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyền
thấy bọt sắp tràn ra ngoài liền theo bản năng lè lưỡi ra hớt một ngụm lớn. A!?
Hương vị quả nhiên không giống lúc trước, không chỉ mát lạnh hơn mà vị nồng đậm
của rượu cũng tăng lên.
“Cô thử không?” Tả Húc đưa cô một cái cốc sạch khác. Lương Ưu Tuyền
gật đầu, cô cũng giống như Tả Húc lắc đến khi trong bình nổ cái “Oành”. Nhưng
lúc Lương Ưu Tuyền bắt chước Tả Húc xoay cái cốc thì do động tác không đủ lưu
loát, bởi thế bọt trong cốc rớt cả ra ngoài. Tuy không thành công nhưng Lương
Ưu Tuyền vẫn hồ hởi cười, hai mắt lộ ra vẻ thích thú.
Tả Húc xoa vai cô nhè
nhẹ: “Sống
trên đời không nên hối hận. Cho dù có quay lại chọn một con đường khác cũng
chưa chắc sau này đã không hối hận.”
Lương Ưu Tuyền thần trí
có chút hỗn loạn, mơ mơ màng màng gật đầu, nước mắt không biết vì sao chảy
xuống. Cô cảm thấy mình thật quá đáng thương. Mối tình đầu tan vỡ đã khiến cô
mất hết niềm tin đối với tình yêu, hơn nữa trên đời này liệu có ai muốn gắn bó
cùng cô suốt phần đời còn lại không? Thật sự đáng thương, thật sự cô độc…
Đột nhiên Lương Ưu Tuyền
nhận ra mình đang khóc trước mặt Tả Húc, cô lảo đảo đẩy Tả Húc ra: “Ra ngoài đi…
Ra ngoài đi… Anh ra ngoài trước đi…”
Bởi vì cô đột nhiên đẩu
như vậy, Tả Húc vô ý trượt phải vỏ chai rượu trống không. Hắn ngã về phía sau,
may là chống được nhờ cánh cửa. Nhưng không may là rượu đã bắt đầu có tác dụng.
Lương Ưu Tuyền lảo đảo hai bước lại nghiêng về phía trước, ngã vào trong lòng
Tả Húc. Nhưng do Tả Húc vẫn chưa đứng vững, Lương Ưu Tuyền lại đột nhiên nhào
đến khiến cả hai cùng mất thăng bằng, ngã nhào.
Bịch!… Tả Húc xoa xoa cái
trán, lại cảm thấy có đôi tay đang sờ sờ trên vai hắn.
Lương Ưu Tuyền nghiêng
đầu nhìn hắn, ngây ngô cười khanh khách. Tả Húc liếc cô một cái, liền cố gắng
nâng cô đứng lên. Bỗng nhiên hắn rùng mình nhận thấy có một hơi thở ấm áp đang
phả lên môi mình. Tả Húc chăm chú nhìn hai má Lương Ưu Tuyền, lại thấy cô chớp
chớp mắt, một tay đã đặt dưới cằm Tả Húc.
Trong lúc Lương Ưu Tuyền
nắm cằm của hắn, Tả Húc đã cảm thấy có nguy hiểm. Nhưng hắn chưa kịp né thì hai
đôi môi đã chạm vào nhau.
Hành vi của Lương Ưu
Tuyền lúc này chính là hành vi của một nữ tặc: ngang nhiên cưỡng ép “người ngây
thơ yếu đuối vô tội”.
Còn Tả Húc lúc này đang
là người bị hại. Lương Ưu Tuyền không biết là say rượu hay là mượn rượu để cướp
tiện nghi đang dùng khuỷu tay chống đỡ, khiến Tả Húc căn bản không cách nào
chống cự. Hắn không còn cách nào khác chỉ có thể đập đập cửa cầu cứu Đinh Đới
Vĩ trợ giúp!
Nhưng mà Đinh Đới Vĩ
đương nhiên lựa chọn biện pháp “thấy chết không cứu”. Đằng nào thì kế hoạch
“mặc kệ ai say trước ai say sau, cứ loạn là được” của hắn cũng đã thành công.
“Darling, đêm nay tôi có hẹn rồi, chắc
không về được…” Đinh Đới Vĩ tặc lưỡi cười cười, cầm áo khoác lên thanh
thản bước ra ngoài. Đêm nay đành đi tán gái vậy.
“…”
Mặc kệ đầu lưỡi với hương
thơm nồng của rượu đang cố gắng tách môi của mình, Tả Húc mắt nhắm tịt cố gắng
hít thở không khí, cố gắng để không cảm thấy những cảm xúc khi hôn.
Lương Ưu Tuyền thấy thế
liền mờ mờ ám ám cười, dạng chân trên đùi hắn, lại liếm bờ môi hắn cười cười.
Cô khe khẽ cắn vành tai Tả Húc, điệu bộ thích thú như đang nghịch một món đồ
chơi.
Tả Húc không nhịn nổi
nữa, cho dù hắn có cố gắng giữ mình thế nào cũng không ngăn được cơ thể tự động
phản ứng.
Vì thế, hắn vòng tay qua
gáy Lương Ưu Tuyền, đột ngột hôn cô nồng nhiệt khiến Lương Ưu Tuyền giật mình
vài giây. Cô đầu óc trống rỗng chỉ biết trừng mắt. Một bàn tay nóng bỏng đã
xuyên vào bên trong lớp áo sơ mi, nhẹ nhàng di chuyển trên lưng cô. Giờ phút này
cô đột nhiên cảm thấy cực kì hưởng thụ, ít nhất thì cũng không còn cảm giác cô
đơn nữa.
Dù sao nghĩ thế nào nghĩ,
Lương Ưu Tuyền vẫn theo bản năng bảo vệ ngực của mình. Quả thật bản năng tự bảo
vệ của cô vô cùng lớn.
Đột nhiên, Lương Ưu Tuyền
cảm thấy thân thể bị xốc dựng lên, lập tức mất thăng bằng. Lư