
y ra bộ dạng
đứng không vững, rồi ngay lập tức ngã chòng vó trên mặt đất. Tả Húc bước lên
mấy bước, đỡ Đinh Đới Vĩ đứng dậy, còn thân thiết hỏi thăm hắn có bị thương
không.
Tất nhiên màn diễn này thành
công thu hút sự chú ý của phóng viên, thậm chí còn nhanh tay chụp được mấy kiểu
ảnh.
“Tả tổng giám, nghe nói ngài rất thân
thiết với nghệ nhân Đinh Đới Vĩ. Hiện nay Đinh Đới Vĩ đang nổi như cồn, có phải
tất cả là do ngài sắp đặt không?” Phóng
viên nọ sắc bén hỏi thẳng Tả Húc.
“Tôi chỉ có thể nói Đinh Đới Vĩ là một ca
sĩ rất xuất sắc, ít nhất cá nhân tôi cũng rất hâm mộ cậu ấy.” Tả Húc nói ra một đáp án rất mơ hồ.
“Lúc trước không kí hợp đồng với Đinh Đới
Vĩ, bây giờ ngài có hối hận không?” Phóng
viên tiếp tục hỏi.
“Sẽ không. Hợp tác cũng có nhiều cách thức
khác nhau. Vừa vặn gần đây chúng tôi đang tuyển diễn viên chính cho một bộ phim
truyền hình, sắp tới có thể cùng ngài Đinh Đới Vĩ đây nói chuyện.”
“Huh?! Tổng giám đốc Tả có phải đang nói
Đinh Đới Vĩ sẽ là diễn viên chính của bộ phim đó không?” Phóng viên kích động.
“Tạm thời chưa rõ, còn tùy vào yêu cầu của
đạo diễn thế nào. Tuy nhiên đương nhiên tôi sẽ đề cử Đinh Đới Vĩ.” Tả Húc hướng ống kính tươi cười.
Đinh Đới Vĩ xoay xoay cổ
tay, âm thầm ngưỡng mộ người bạn tốt của mình. Đúng là Vương Bài (Vua chúa),
chỉ mấy câu nói thôi mà đã ‘một mũi tên trúng nhiều con chim’ rồi. Thứ nhất,
công ty đĩa nhạc sẽ coi trọng Đinh Đới Vĩ hơn; thứ hai, album sắp tới của hắn
sẽ bán chạy hơn! Nhưng quả nhiên Tả Húc gian xảo, tên này nhân cơ hội giúp bạn
tốt mà cũng quảng cáo luôn cho bộ phim sắp tới của công ty mình. Đúng là đồ xảo
quyệt, lưu manh!
Lương Ưu Tuyền nhìn thấy
máy ảnh liền tránh đi chỗ khác, nhưng không biết tiếp theo mình phải làm gì. Cô
cúi xuống nhìn đồng hồ, quả thật đã đến giờ ăn cơm trưa rồi. Bởi thế cô nhìn Tả
Húc ra dấu, rồi đi lên tầng cao nhất của tòa nhà.
※※
Chuyện đầu tiên Lương Ưu
Tuyền làm khi quay về phòng chính là gọi cho đội trưởng tổ chuyên án Lương Ưu
Hoa nhằm thông báo tình hình.
“Hắc Miêu Hắc Miêu, em là Hồ Lô Oa.”
“…”
“Anh kiểm tra Lưu Na, thư ký của Tả Húc
nhé.”
“Không thành vấn đề.”
“Thế thôi. Nếu có tin gì thì gọi báo cho
em.”
“Chờ đã! Ba gọi em với Tả Húc về nhà ăn
cơm.”
“Không được. Em đang bận.” Lương Ưu Tuyền quả quyết cự tuyệt. Tả Húc có phải bạn
trai thật của cô đâu mà cô dẫn về nhà.
“Em… Hai người ở cùng một chỗ, đã xảy ra
chuyện gì chưa?…”
“Hắc Miêu, em đang làm việc mà.”
“Được rồi, Hồ Lô Oa… Em cùng nghi phạm
quan hệ “sâu sắc” kia đã tiến hành gì chưa? Ý anh muốn nói, em phải bảo vệ
chính mình, không được vì nhất thời xúc động mà tạo ra một tiểu nghi phạm, nghe
rõ chưa?”
“!”… Cạch,
Lương Ưu Tuyền ngắt điện thoại.
Cô lấy từ trong tủ lạnh
ra 3 túi sủi cảo đông lạnh, một bên chờ nước sôi, một bên đánh trứng gà gọt cà
chưa làm canh. Lương Ưu Tuyền tuy không giỏi nấu nướng, nhưng ít nhất cũng là
biết nấu.
Nửa giờ sau, đúng lúc sủi
cảo được vớt ra thì hai người kia quay về phòng.
Đinh Đới Vĩ thấy bữa cơm
trưa quá bình thường như thế liền cầm đũa lên càu nhàu: “Tiểu Tuyền
Tuyền, cô đã đuổi giúp việc của darling đi thì tốt xấu gì cũng phải nấu một bữa
cơm trưa đàng hoàng cho người ta ăn chứ?!”
Lương Ưu Tuyền bắn ra một
tia sắc lạnh: “Ai
cho anh gọi tôi là Tiểu Tuyền Tuyền? Ghê tởm.”
Đinh Đới Vĩ híp mắt lại.
Thái độ của Lương Ưu Tuyền như thế đã chứng minh cô rõ ràng không phải là fan
hâm mộ của hắn rồi.
“Darling, darling muốn ăn pizza không?
Người ta gọi nhé?”
“Tùy. Có thì ăn.” Tả Húc ngồi ở sô pha đọc kịch bản. Hắn còn một đống
thứ cần lo lắng đây này.
Lương Ưu Tuyền nâng một
đĩa sủi cảo lên ngồi xuống đầu kia của sô pha, mở tivi, vừa xem “Thực thi pháp
luật” vừa ăn bánh.
Tả Húc ngửi mùi thơm tỏa
ra từ bánh, há miệng ra. Lương Ưu Tuyền đang xem phá án thì, vô ý thức bón cho
hắn một miếng sủi cảo. Tả Húc nhai nhồm nhoàm, vừa nhai vừa đọc kịch bản.
Thấy sủi cảo khá ngon
liền không khỏi dịch lại gần, tựa vào người Lương Ưu Tuyền. Bởi thế, Tả Húc cứ
há miệng, Lương Ưu Tuyền lại bón cho hắn một miếng bánh.
Đinh Đới Vĩ ngồi trước
bàn ăn, vuốt vuốt cằm, quan sát hai người kia đang tự nhiên “hành động”. Hành
động kia chứng mình bọn họ không hề ngại ngùng hay đề phòng gì nhau, hơn nữa
còn khiến hắn có cảm giác như một gia đình. Chẳng lẽ hai người kia đã ở chung
với nhau lâu rồi?
Để thỏa mãn lòng hiếu kì
của mình, Đinh Đới Vĩ kéo Tả Húc vào phòng ngủ truy hỏi.
“Nói thật đi, cậu với con nhóc kia sống
chung bao lâu rồi?”
Tả Húc giật mình: “Khoảng một
tháng. Làm sao?”
“Cậu không phát hiện thái độ của cậu với
cô ta rất khác thường sao? Không biết đã bao lâu rồi tôi mới nhìn thấy cậu cùng
một người con gái thân thiết như thế nữa.”
Tả Húc nhíu mày: “Đừng có nghĩ
lung tung. Chẳng qua tôi không coi cô ta như con gái thôi.”
Đinh Đới Vĩ nắm chặt bả
vai Tả Húc, mờ ám hỏi: “Này,
cậu cấm dục bao lâu rồi?”
“…” Tả
Húc hất tay hắn ra, đi thẳng đến toilet.
Đinh Đới Vĩ thấy Tả Húc
không trả lời, liền bước lên chắn trước cửa toilet: “Sao không trả
lời? Đừn