
thì Liễu Hạ
Huệ từng gặp một người con gái bị cảm lạnh, ông bèn cởi áo của mình ra khoác
cho nàng, suốt đêm ông nàng sưởi ấm mà không có tà tâm. Tóm lại ông này là
người không bị kiểm soát bởi dục vọng ^^).
“Vậy cô cởi thử đi. Xem tôi có hay không
có phản ứng.”
“Có phải anh thấy chưa bị tôi đánh chết
nên chưa thỏa mãn không?”
“…” Tả
Húc nghiêng người về phía sau “Tôi muốn nói cô nghe cho rõ. Tôi
nhường cô không phải vì tôi sợ cô, mà là vì tôi là đàn ông.”
(QLCC: chém gió thành thần)
Lương Ưu Tuyền đang nằm
im trên giường bỗng nhiên xoay người đổi tư thể. Tả Húc lại tưởng cô ta muốn
lao đến đánh mình liền vội vàng bật trở lại giường. Lương Ưu Tuyền thấy hắn như
chim sợ cành cong, không khỏi cười một tiếng: “Sáu tuổi đã đi đóng phim giống
anh, khẳng định từ nhỏ đã bị bạn bè bắt nạt…”
Tả Húc nhớ lại ngày xưa,
hắn bận đến mức gần như không có thời gian tới trường. Những hôm hắn có mặt ở
trường đều là những hôm có kì thi. Còn trường đại học thì cũng là trường dành
cho những người nổi tiếng và giàu có, đương nhiên không hề sung sướng, ngạc
nhiên đến mức la hét khi nhìn thấy hắn. Tổng kết lại, cuộc sống của Tả Húc là
muôn màu muôn vẻ lại là nhất thành bất biến (đã hình thành rồi thì sẽ không
thay đổi).
“Này. Vì sao anh không tiếp tục làm diễn
viên? Quá vất vả à? Hay là vì đã kiếm đủ tiền rồi?” Lương Ưu Tuyền gấp cuốn tạp chí lại, cười tủm tỉm nhìn
hắn.
Tả Húc kín đáo cười: “Vậy sao cô lại
làm cảnh sát? Là vì thấy cuộc sống quá an nhàn nên chán hay là vì cảm thấy mình
sống đã đủ lâu rồi?”
Nếu muốn biết bí mật của
người khác thì trước hết phải nói ra bí mật của mình đã. Cái này gọi là có qua
có lại mới toại lòng nhau.
“Ông nội tôi là chánh án, ba tôi là trưởng
giám ngục, cho nên tôi đương nhiên phải đi làm cảnh sát. Cái này gọi là một dây
chuyền phục vụ. Được, giờ đến phiên anh nói.”
“…” Tả
Húc nhướn mày. Xem ra cô gái này tuy nhỏ nhưng gia thế cũng không nhỏ đâu.
“Mỗi ngày đứng trước máy quay để diễn cuộc
đời của người khác là không có ý nghĩa.” Tả
Húc tìm đại một lý do, qua loa cho xong.
Lương Ưu Tuyền nghiêng
đầu nhìn hắn. Trước lúc tiếp cận Tả Húc cô đã điều tra hắn, thậm chí còn từng
một lần xem phim của hắn. Không thể không nói, diễn xuất của hắn cực kì biểu
cảm, không ai có thể không cảm động, chính là một diễn viên thiên tài, hoàn
toàn không giống với một số diễn viên thần tượng hiện nay – chỉ có khuôn mặt
đẹp chứ không có tài năng.
Lương Ưu Tuyền còn nhớ rõ
trong buổi ra mắt lần trước, cô chú ý thấy trong lúc đang chiếu phim, bất kể
xung quanh có ồn ào cỡ nào Tả Húc cũng không để tâm, dường như toàn bộ sự chú ý
của hắn đều dồn vào diễn xuất của các nhân vật. Nếu có người nào diễn hay hắn
tuyệt đối không keo kiệt mà vỗ tay ca ngợi.
“Tôi có thể nhìn ra được, anh vẫn rất yêu
thích nghề diễn viên.”
Tả Húc khóe miệng mỉm
cười. Hắn không nói gì, chỉ quay lưng lại phía Lương Ưu Tuyền.
Lương Ưu Tuyền thò người
ra nhìn lại. Yêu thì nói yêu, không yêu nói không yêu, có gì mà không dám nói.
Càng khó hiểu hơn, sao cô lại có cảm giác hắn đang rất buồn?
“Tả Húc, anh đói à? Muốn tôi đi lấy cho
anh bánh trung thu không?” Lương Ưu Tuyền
tuy không hiểu hắn đang nghĩ gì nhưng vẫn cố tốt bụng.
“Đói. Tôi muốn ăn bánh đậu cùng ngũ nhân,
tốt nhất là thêm một ly cà phê nữa. Cám ơn.”
“…” Lương
Ưu Tuyền suy sụp hạ vả vai. Mình mẫn cảm quá rồi, hắn thật sự không hề buồn bã
gì hết, ngược lại đang rất sung sướng là đằng khác.
Một lúc sau, Lương Ưu
Tuyền lẻn vào văn phòng của viện trưởng, nhân lúc ông đang ngủ liền lén lấy
trộm một hộp bánh trung thu rất to.
Trên đường khiêng hộp
bánh quay về phòng, lúc đi ngang qua sân cỏ, Lương Ưu Tuyền vô tình nhìn thấy
mặt trăng vừa to vừa sáng. Cho nên cô đứng ở ngoài cửa sổ, gọi Tả Húc cùng
xuống ngắm trăng.
Tả Húc lười không muốn
đi, nhưng thấy Lương Ưu Tuyền giơ nắm đấm lên thì đành thở dài bước xuống.
Dưới gốc cây, Lương Ưu
Tuyền ngồi xếp bằng, chọn một cái bánh nhân đậu cùng một lon nước chanh đưa cho
Tả Húc.
Tả Húc cắn bánh trung
thu, trong lòng không hiểu nổi trên đời này sao lại có thể có người muốn ngồi
đây ngắm trăng cơ chứ.
“Tôi còn tưởng hằng ngay anh đều dùng súp
vây cá súc miệng chứ?” Lương Ưu Tuyền
bây giờ mới phát hiện Tả Húc hóa ra không hề kén ăn, cho cái gì ăn cái đấy.
“Làm diễn viên rất khổ cực, thường xuyên
không được ăn no. Có cái ăn là tốt rồi.” Tả Húc
trèo lên cây, thở dài: “Cái
nghề này để kiếm được tiền rất vất vả, thậm chí còn có thể vì một bộ phim mà
mạo hiểm tính mạng nữa.”
“Đừng lừa tôi. Làm sao có thể như thế
được?” Lương Ưu Tuyền cười nhạo.
Tả Húc cười không nói gì,
cắn một miếng bánh trung thu lại uống một ngụm nước chanh, trong đáy mắt xuất
hiện một ánh nhìn khó tả, nhưng rất nhanh đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
Không ngờ Lương Ưu Tuyền
lại nhận ra được tia biến hóa đó trong mắt hắn, cô vỗ vỗ vai Tả Húc: “Tôi biết anh
cũng không thích ở trong này mãi. Tôi đương nhiên cũng không muốn rồi, cho nên
hay là anh thành thật một chút đi…”
Tả Húc liếc cô một