
tự mình nhảy xuống. Hứ! Chị đây đủ khả năng, không cần mi giúp.
“Đi thôi, người của tôi đến rồi .”
“Tôi có thể về nhà rồi?”
“Phòng bị nổ tung như thế mà còn muốn về
nhà?” Lương Ưu Tuyền toàn thân tỏa ra uy lực: “Đi theo chị!”
“…” Con
nhỏ này khẳng định ngày nào không uy hiếp người khác thì ngày hôm đó ăn cơm
không ngon.
Chiếc xe rẽ vào ngõ, đón
người, rồi đi ra. Lương Ưu Tuyền ngồi trên ghế phụ, Tả Húc ngồi ở ghế sau.
Tả Húc nhìn người con
trai đang lái xe. Lúc thẩm vấn hắn có gặp qua người này, bởi vì mình không có
phối hợp nên anh ta đã tức giận đến đập bàn. Những cảnh sát khác gọi anh ta là
Lương đội trưởng.
Lương Ưu Hoa nhìn em gái
thân yêu, lại qua kính chiếu hậu trừng mắt nhìn Tả Húc một cái: “Về cục trước
đã.”
Lương Ưu Tuyền ngoan
ngoãn nghe lời. Cô phát hiện sếp của mình – cũng chính là anh trai không có
giới thiệu mình với Tả Húc, cho nên cô cũng không nhiều chuyện. Dù sao việc bọn
họ là người một nhà càng ít người ngoài biết càng tốt.
Trên đường, Lương đội
trưởng nhận được điện thoại. Nội dung đại loại là luật sư của Tả Húc yêu cầu
cảnh sát lập tức phóng thích hắn. Tên đó còn nói cảnh sát đã cố ý đem tính mạng
Tả Húc ra đùa giỡn, nếu giờ còn cố ý tạm giam thì sẽ đem việc này ra kiện.
“Có đủ ý thức pháp luật hay sao?” Lương Ưu Hoa nói đầy ẩn ý.
Tả Húc đương nhiên không
thể tùy ý tuân theo sự sắp đặt của cảnh sát. Hắn nhún nhún vai: “Muốn đem tôi
ra làm mồi thì cũng phải để ý đến giá cả của mồi chứ.”
Lương Ưu Hoa khinh thường
hừ nhẹ: “Không
sai. Anh đúng là rất nhiều tiền, nhưng anh có nghĩ tới tính mạng của mình chắc?
So với việc bị giết người diệt khẩu, sao không phối hợp cùng cảnh sát bắt tội
phạm đi. Hơn nữa, tôi nghi ngờ quả bom kia là do anh bày ra.”
Lương Ưu Tuyền sửng sốt: “Đội trưởng, em
có thể chứng minh không phải…”
“Em im ngay. Quả bom mini kia đặt dưới
giường của em! Dựa theo diện tích của vụ nổ, người chết đầu tiên chính là em!” Quả thật có thể không khoa trương mà nói rằng lúc
Lương Ưu Hoa mới biết được vị trí của quả bom, anh đã bị dọa cho toát hết mồ
hôi hột.
Lương Ưu Tuyền giật mình
nháy mắt mấy cái. Cô quay đầu nhìn Tả Húc thì thấy hắn đang nhíu mày. Nhìn
không ra hắn rốt cục đang nghĩ gì.
Nói như thế, đối phương
cũng không phải muốn giết người diệt khẩu, chẳng qua chỉ là muốn cảnh cáo thôi.
“Đội trưởng, chẳng phải máy quay của bệnh
viện có theo dõi những người ra vào sao?” Lương
Ưu Tuyền phát hiện chuyện này ngày càng phức tạp. Nhưng ít nhất thực tế đã
chứng minh, Tả Húc tuyệt đối không phải là không biết gì.
“Hung thủ lựa chọn tết Trung thu để động
thủ, chính là đã biết trước tối nay có hoạt động. Hắn thừa dịp hỗn loạn bèn đột
nhập, có hơn một trăm người ra vào. Còn tại hiện trường thì vẫn đang điều tra,
thu được một số manh mối.” Lương Ưu Hoa nói
những lời này đương nhiên là cho Tả Húc nghe.
Tả Húc lại ngoảnh mặt làm
ngơ, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ dù không có gì đáng để nhìn, trầm mặc
không nói.
Lương Ưu Tuyền mấp máy
môi. Hành vi của Tả Húc đối với bản thân hắn là rất bất lợi. Bất quá cô có thể lý
giải là vì hắn không hề cảm kích, lại cho rằng cảnh sát chỉ muốn phá án chứ
không hề quan tâm sự an nguy của hắn.
Muốn thay đổi cái nhìn
của Tả Húc, trước hết phải cùng hắn thành bằng hữu, được hắn tín nhiệm đã.
“Đêm nay hay là ở tạm nhà tôi đi?” Lương Ưu Tuyền cười tủm tìm nói với Tả Húc.
Tả Húc còn chưa kịp mở
miệng, Lương Ưu Hoa đã đột ngột phanh xe, biểu tình cực mâu thuẫn.
Tả Húc liếc hắn, tà ác
cười: “Lương
đội trưởng, nếu anh không muốn cùng cãi lý với luật sư của tôi thì hay đêm nay
tôi ở tạm nhà hai người vậy. Đúng rồi, tôi phải ngủ cùng một phòng với Tiểu
Tuyền thì mới có cảm giác an toàn.”
“Anh!… Tôi cảnh cáo anh, đừng có giở trò
với em gái tôi!” Lương Ưu Hoa tức giận chỉ Tả Húc. (bại lộ thân phận)
“Anh hai, anh đang nói cái gì…” Lương Ưu Tuyền kinh ngạc. (bại lộ thân phận, too)
“A, cảnh sát quả nhiên lợi hại. Tôi với em
gái anh chính là như thế đó.” Tả
Húc xem thường.
“Tả Húc! Anh đừng có nói hươu nói vượn,
anh tôi sẽ cho là thật đó!” Lương Ưu Tuyền
kinh hãi.
“Sự thật sẽ thắng hùng biện, không cần
giải thích.” Tả Húc nhìn Lương đội trưởng hai mốc bốc hỏa, đúng là
vui thật.
“Anh à, Tả Húc hắn đang cố tình chọc anh
đó. Không phải thế đâu…”
“Vậy sao em lại cho hắn đến nhà?!”
“Em… Kẻ địch ở trong bóng tối, Tả Húc đang
gặp nguy hiểm mà. Anh, Lương đội trưởng vĩ đại à, anh bình tĩnh nào, hít sâu…” Lương Ưu Tuyền vội vàng giúp anh trai hạ hỏa. Anh hai
mà nổi giận là có bạo động đó.
Lương Ưu Hoa trừng mắt
nhìn Tả Húc để lộ ra một khuôn mặt đàn ông nhìn thấy thì phải ghen tị, còn phụ
nữ nhìn thấy thì đều rung động. Thật có lòng nhất thương không cần nhìn khuôn
mặt này. (QLCC:
câu nào không hiểu)
Lương Ưu Tuyền thấy Tả
Húc giống như không có việc gì cười tủm tỉm liền cởi dép ra ném hắn: “Anh mau nói rõ
cho anh trai tôi đi! Lúc này mà anh vẫn còn đùa được à?”
Tả Húc cười không nói gì,
khom người nhặt chiếc dép lên, lại phủi cho sạch bụi rồi mới đưa trả Lương Ưu
Tuyền, th