
h nào phản kháng, chuyện này không liên quan tới sức
lực, mà là liên quan đến tình cảm.
Tả Húc tựa vào cửa, giơ
tay lên sờ mái tóc ngắn của cô, yếu ớt nói:“Gần đây tốt chứ?”
Lương Ưu Tuyền mất tự
nhiên cụp mắt, trong lúc vô tình lại nhìn thấy vết băng bó của Tả Húc. Cô cả
kinh, kéo ống tay áo của hắn lên, phát hiện vết băng không phải nhỏ mà quấn đến
tận khuỷu tay. Đầu ngón tay Lương Ưu Tuyền run lên, kéo hắn ngồi xuống ghế: “Nghiêm trọng
không?…”
“Không có việc gì. Là cảnh nam chính muốn
tự sát, do biện pháp phòng hộ không tốt nên cắt xượt vào da.” Tả Húc kéo ống tay áo xuống, một tay chống xuống bàn,
lại nhìn đến một bức ảnh được lồng kính trên bàn. Hắn chỉ vào đứa bé gái béo ục
trong ảnh: “Đây là lúc em mấy tuổi?”
Lương Ưu Tuyền đang lấy
cho hắn một cốc sữa bò, buông cốc xuống nhìn lại: “Sáu, bảy tuổi, anh thật sự nhận
ra em à?”
“Em có thay đổi gì đâu, vẫn là bộ dạng
ghét ác như cừu đó.” Tả Húc gõ gõ bàn, cười xấu xa: “Khi đó
em đáng yêu hơn. Giờ không tốt, không nên gầy như vậy…”
Lương Ưu Tuyền nhìn lại
chính mình, chuyện không cần khom lưng đã nhìn thấy bàn chân có tính là bi kịch
không = =’
(Nếu có ‘cái gì đó’ thì
không nhìn thấy được bàn chân đâu các bác ạ *LMAO* nhưng mà đau khổ quá, em
cũng giống chị Tuyền ToT)
“Lâu lắm rồi anh không bị ăn đòn đấy
nhỉ!?” Lương Ưu Tuyền giơ nắm đấm lên huơ huơ trước mặt hắn.
Tả Húc cười cầm cái ốc
lên, một mùi thơm của sữa lập tức bay tới mũi, hắn lại buông cốc xuống: “Anh muốn uống
cà phê cơ.”
“Sắc mặt kém như thế thì đừng uống cà phê
nữa. Cho anh ba phút, lập tức uống hết sữa.” Lương
Ưu Tuyền vẻ mặt sa sầm ra lệnh.
“…” Tả
Húc nhìn sữa bò trăng trắng, nhíu mày, uống một hơi hết nửa cốc, sau đó khổ sở
nhắm mắt lại.
Lương Ưu Tuyền thấy bọt
sữa bám trên mép hắn, cười khúc khích, lấy khăn tay ra lau cho hắn. Tả Húc lập
tức cúi đầu xuống cho cô lau, không một chút ngượng ngùng.
“Anh sao lại kéo Ngô Thiên Khải xuống nước
thế? Thật ra anh ấy không hề liên lạc với em.” Lương Ưu Tuyền biết rõ đó là trò trả thù của Tả Húc,
nhưng đối phương cũng vô tội mà.
“Đừng tưởng chuyện anh ta lén chụp hình
anh cứ thế mà bỏ qua, anh phải cho tên đó nhớ thật kĩ, ha ha…” Tả Húc đắc ý hếch cằm lên. Thủ đoạn tranh giành bạn
gái Ngô Thiên Khải đã sử dụng là hành vi rất đáng xấu hổ. Hiện tay ngày nào hắn
cũng bị đám phóng viên bao vây, đương nhiên sẽ không rảnh để liên lạc với Lương
Ưu Tuyền. Cái này gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn đấy.
“…” Lương
Ưu Tuyền lườm hắn. Lúc trước Ngô Thiên Khải đưa cho cô xem một đoạn video Tả
Húc nắm tay nữ chính đã thổi bùng lên ngọn lửa ghen tuông trong cô. Sau này
chính miệng Tả Húc đã công nhận việc đó, nhưng đó chỉ là diễn tập. Thật ra việc
này cũng trách cô không đủ tỉnh táo.
Tả Húc vốn muốn nói gì đó
nhưng điện thoại trong túi quần đã rung lên. Khỏi cần nhìn cũng biết đó là điện
thoại Ngô đạo diễn giục hắn quay lại trường quay, vốn hắn cũng chỉ được một giờ
nghỉ.
Hắn ầm thầm thở hắt ra: “Khi nào anh
trai em mới đồng ý thả Dương Phỉ Nhi ra?”
“?!”… Nụ cười của Lương Ưu
Tuyền cứng đờ, cô thở dốc vì kinh ngạc. Cô đã hoàn toàn quên mất sống chết của
Dương Phỉ Nhi rồi. Vì thế cô tông cửa xông ra, kinh ngạc nhìn thấy các đồng
nghiệp vẫn nằm sấp trước cửa nghe lén.
“Sao vẫn còn chưa ra?” Lương Ưu Tuyền kinh ngạc hỏi mọi người.
Tất cả đều ra dấu không
được lên tiếng, thuận tay đưa một cái cốc giấy cho Lương Ưu Tuyền: “Nghe đi nghe
đi, Dương Phỉ Nhi khóc…”
“…” Lương
Ưu Tuyền đặt chén giấy lên cửa ghé tai vào, quả nhìn nghe được tiếng nức nở.
Hình như anh hai đang nói gì đó, nhưng phòng này cách âm quả nhiên không tệ,
hoàn toàn không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Trong phòng (thật sự là
phòng tù, đèn huỳnh quang bị hỏng vẫn chưa sửa)
Dương Phỉ Nhi chân trần
ngồi trong góc, tóc tai bù xù, vùi đầu vào gối khóc lóc, khóc đến mức não ruột.
“…” Lương
Ưu Hoa nhìn xuống đáy bàn, giơ cao bật lửa, tìm hết đám móng tay bị hắn cắt bỏ.
Ah, vẫn chưa tìm thấy chiếc giày cao gót ban nãy hắn ném đi nữa. Hắn thật không
ngờ Dương Phỉ Nhi sẽ vì cái móng tay mà nước mắt chảy thành sông thế này.
(Em thật không ngờ là anh
lôi Dương Phỉ Nhi vào đó để cắt móng tay = = nhưng như thế đủ thâm độc, em
thích!)
“Đừng khóc nữa mà, tôi không phải đang tìm
đây còn gì?” Lương Ưu Hoa không sợ đàn bà chanh chua chửi đổng, chỉ
sợ phụ nữ yếu đuối rơi nước mắt.
Dương Phỉ Nhi sụt sịt
mũi, cầm chiếc giày cao gót hắn vừa tìm thấy ném lại về phía Lương Ưu Hoa: “Tóc rối, móc
gãy, make-up cũng bị nước mắt làm trôi rồi! Anh bảo tôi làm sao dám ra ngoài
nữa?!”
“…” Lương
Ưu Hoa để cô tùy ý phát lửa giận. Hắn thừa nhận ban nãy hắn hơi nóng quá.
Hắn cầm mấy chiếc móng
giả thủy tinh nhảy đến trước mặt Dương Phỉ Nhi, nhỏ giọng thương lượng: “Đi ra ngoài trước đi, cô
nam quả nữ ở cùng trong phòng sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
Dương Phỉ Nhi giơ chân
lên đạp vào gối hắn: “Không
đi, bây giờ anh có cầu xin tôi cũng không đi nữa!”
“…” Lương
Ưu Hoa sờ sờ tóc, tiếng đập cửa liên tục vang lên, nếu không ra ngoài sợ người
ta