
iên hắn dừng xe thật mạnh, trong đầu xoay quanh một cảnh gì đó: “Em còn nhớ có một
mùa hè, hôm ấy là sinh nhật bạn thân của anh, sáng hôm sau anh mới về, nhớ
không?!”
Lương Ưu Tuyền chỉ biết
anh hai đang nói lung tung: “Phát điên rồi à, lái đi đã!”
“…” Lương
Ưu Hoa lại đạp chân ga. Thật ra trong lòng Lương Ưu Hoa có một bí mật, nhưng
mà, không thể nào?! Không đúng, nếu cô gái đêm đó cùng mình thật sự là Tiếu
Hồng, vì sao Tiếu Hồng lại không nhắc tới?
Lương Ưu Tuyền không còn
tâm tình quan tâm ông anh đang điên vì cái gì, càng không tham gia hôn lễ của
Tiếu Hồng và Lâm Trí Bác. Cô thà dùng điện thoại xem một chút tin tức của làng
giải trí, tìm tất cả tin có liên quan đến Tả Húc. Nếu gặp chuyện tốt thì không
sao, nhưng nếu là chuyện xấu liền không kìm được nhíu mày. Nhìn xem nhìn xem,
ngón tay cô dừng lại, bị hành động của mình dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Chuyện
thông qua mạng internet theo dõi nhất cử nhất động của Tả Húc rồi buồn rồi vui
như thế này có khác gì Đỗ Mai Mai, cứ canh gác người đàn ông mình thích như một
oán phụ.
“Ah~!” Lương
Ưu Tuyền đột nhiên hét lên, khiến Lương Ưu Hoa nghiêng tay lái đi.
“Gào cái gì mà gào, yên tĩnh chút đi!” Lương Ưu Hoa trừng mắt lườm Lương Ưu Tuyền. Mà Lương
Ưu Tuyền thì vẫn nhìn thẳng, nhưng cho anh hai của mình một quyền vào cằm rất
chuẩn.
Lương Ưu Hoa bình tĩnh
xoa xoa cằm, không nói gì, tiếp tục lái xe, tự rơi vào những gút mắc bên trong
bản thân.
.
.
Trên đường, Lương Ưu Hoa
nhận được điện thoại của cục trưởng. Cục trưởng sai đội trưởng là hắn tiến đến
một chỗ khác xử lý vụ án. Bởi thế Lương Ưu Hoa liền chuyển hướng xe đi đến địa
điểm khác. Khi xe đến hiện trường vụ án, Lương Ưu Tuyền xuống xe trước mới
biết, đây là một vụ đánh người bị thương tại một nhà hàng tây.
… Một khách dùng cơm là
nữ đã dùng chiếc dĩa cơm làm bị thương một người đàn ông khác cũng là khách ở
đây. Người khách nam đó bị thương ở chân, hiện tại đang được đưa đến bệnh viện
để cứu chữa. Nhưng mà gọi cảnh sát cũng không phải người bị thương mà là người
gây họa. Lại bởi vì người gây họa đã mời một luật sư nổi tiếng đến để lên án
người bị thương đã phi lễ, cho nên cục trưởng phái đội trưởng Lương Ưu Hoa ra
xử lý vụ án sao cho thích đáng.
…
Lương Ưu Hoa thấy bản án
không lớn, cũng không cần dài dòng, trực tiếp bảo người quản lý nhà hàng đưa
đến phòng nghỉ để gặp người gây họa.
Trong phòng nghỉ sương mù
lượn lờ, một cô gái trẻ tuổi quần áo gọn gàng ngồi trên ghế salon, bên cạnh cô
gái này là hai gã vệ sĩ cùng một luật sư.
Lương Ưu Hoa móc cảnh huy
ra để chứng minh thân phận, nói: “Dương Phỉ Nhi sao? Mời theo tôi đến
cảnh cục lấy khẩu cung.”
Dương Phỉ Nhi lười biếng
mở mắt ra: “Lấy
khẩu cung gì? Có lầm không đấy, tôi là người bị hại.”
“Cô dùng dĩa đâm vào tĩnh mạch chủ bên
trên của đối phương, đã cấu thành phải điều 234 là tội cố ý gây tổn thương cho
người khác.”
Dương Phỉ Nhi hung hăng
dập thuốc, đứng dậy đi đến trước mặt Lương Ưu Hoa, chọc ngón tay vào ngực hắn,
nói chầm chậm: “Gã
đó ăn đậu hủ của tôi, tôi chưa thiến hắn đã là hiền lành lắm rồi. Còn anh*, nói
chuyện cẩn thận cho tôi, đừng dùng pháp luật ép tôi, coi chừng tôi kiện luôn cả
anh.”
(* nguyên văn là Lương Ưu
Tuyền, vô lý vì Lương Ưu Tuyền làm gì ở đây, mà rõ ràng là đang nói chuyện với
Lương Ưu Hoa, mà lúc này Dương Phỉ Nhi vẫn chưa biết tên Lương Ưu Hoa đâu, tốt
nhất là bỏ đi cho dễ)
Lương Ưu Hoa cười nhạt,
gạt ngón tay cô ra, nói: “Cho
nên tôi mới mời Dương tiểu thư quay về cảnh cục nói rõ sự tình.”
“Bổn tiểu thư không có thời gian phí phạm
với anh, cần gì thì nói luôn.” Nói
xong Dương Phỉ Nhi ngoắc ngoắc ngón tay, luật sư lập tức thay cô ra mặt.
Vì thế, luật sư nói bô
bô, Lương Ưu Hoa lại làm như không tập trung, tiện tay cầm tạp chí đọc qua,
uống trà, bỏ qua cái đội hình quá sức ‘hoa lệ’ của của đối phương.
Dương Phỉ Nhi thấy thế
giơ một ngón tay lên, ra lệnh cho luật sư dừng lại, khó chịu hỏi: “Anh tên gì,
ngành nào?” Lại nói, cô chưa từng thấy
ai dám ngạo mạn như thế đối với mình, ah, có một người không biết sống chết như
thế, là bạn gái cũ của Tả Húc, Lương Ưu Tuyền.
“Đội trưởng đội hình sự số ba, Lương Ưu
Hoa.” Lương Ưu Hoa thờ ơ trả lời.
“?!”… Dương Phỉ Nhi sửng sốt.
Kiếp trước cô nhất định đã kết oán với họ Lương rồi.
Lúc này sau khi Lương Ưu
Tuyền ghi chép xong mới chạy đến. Dương Phỉ Nhi nghe tiếng liền nhìn đến cửa ra
vào, không khỏi cười khinh bỉ: “Ơ, không ngờ lại gặp lại nhanh vậy…”
Lương Ưu Tuyền không thèm
đáp lại, theo như chu trình lôi sổ ra, nghiêm mặt nói: “Tôi vừa liên
lạc với người nhà của người bị thương, bọn họ cự tuyệt chuyện hòa giải. Cô nên
cố gắng cung cấp cho bản thân một chút bằng chứng có lợi.”
Dương Phỉ Nhi khịt mũi
khinh thường, kỳ quái nói: “Tục ngữ nói rất hay, không phải người một
nhà thì không cùng vào một cửa. Phương thức giáo dục của Lương gia các người
rất có vấn đề.”
Lời này vừa nói ra, không
đợi Lương Ưu Tuyền đáp lại, Lương Ưu Hoa đã lấy còng ra còng Dương Phỉ Nhi lại.
Vệ sĩ của Dương Phỉ Nhi lập tức xông