
có thể loáng thoáng nghe được tiếng chiếc bàn bị lật. Năm
phút sau chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết.
“Ah… Cứu mạng ah…”
Lương Ưu Tuyền chen đến
trong cùng, lo lắng gõ cửa: “Lương đội trưởng, cô ấy là cố tình chọc giận
anh, tỉnh táo đi anh hai!”
Nhưng mà Lương Ưu Hoa
không trả lời, mọi người chỉ nghe được tiếng kêu gào quát tháo đến khản cả họng
của Dương Phỉ Nhi.
“Lương Ưu Tuyền! Anh của cô là thằng điên…
Ah, đừng lại đây… Á á á!…” Đương nhiên,
tiếng kêu gào của Dương Phỉ Nhi chết chìm trong bàn tay thô bạo của người đàn
ông bạo lực.
“Tiểu Tuyền, mau khuyên Lương đại đội
trưởng đi, đừng làm bị thương Dương Phỉ Nhi, phiền lớn đấy.” Các đồng nghiệp bắt đầu lo cho Lương Ưu Hoa.
Lương Ưu Tuyền trầm ngâm,
chạy về văn phòng lấy búa, bảo đồng nghiệp tản ra. Cô quyết phá cửa cứu người.
Đúng lúc này, một người
vì bảo vệ cho sự “hành hung bừa bãi” của đại đội trưởng mà vẫn đứng ở ngoài
“canh gác” hấp tấp chạy vào: “Lương Ưu Tuyền! Có một cái xe thể thao vừa
tới, tôi đoán là luật sư của Dương Phỉ Nhi đến rồi, làm sao bây giờ?!”
“…” Lương
Ưu Tuyền giao búa lại cho đồng nghiệp, sửa lại quần áo, nói: “Tôi
đi ứng phó trước, mọi người mau ngăn Lương đại đội trưởng lại.” Nói xong cô đi thẳng đến phòng tiếp khách.
.
.
Vài phút sau
Tả Húc và hai luật sư một
trước một sau đi vào phòng tiếp khách, lớp make-up vẫn còn chưa tẩy.
Lương Ưu Tuyền không ngờ
Tả Húc sẽ xuất hiện. Cô nhìn hắn không chớp mắt, tuy thường ngày đều nhìn thấy
động thái mới nhất của hắn trên tạp chí nhưng đã vài ngày chưa gặp người sống
rồi.
Tả Húc đi đến trước, nhẹ
nhàng cười với cô, đem một sấp văn kiện đưa cho Lương Ưu Tuyền, nói qua loa: “Về chuyện đánh
người bị thương của Dương chủ tịch, người bị thương đã chấp thuận lén hòa giải,
đây là người đó tự nguyện kí tên.”
“…” Lương
Ưu Tuyền mở văn bản ra xem xét, tập đoàn Tinh Hỏa đồng ý vì chuyện này bồi
thường người bị thương mười vạn nhân dân tệ cùng tiền chữa trị, người chịu
trách nhiệm đúng là Tả Húc.
Tả Húc thấy cô không trả
lời, ra hiệu luật sư tiến lên một bước, sau đó hỏi Lương Ưu Tuyền: “Chuyện này
Dương chủ tịch giao toàn bộ cho luật sư xử lý, xin hỏi phải cùng cảnh sát nào
đi làm thủ tục thả người?”
Lương Ưu Tuyền lấy lại
tinh thần: “Tạm
thời không thể thả.”
Tả Húc nhíu mày: “Người bị hại
đã đồng ý không truy cứu, về chuyện Dương chủ tịch mạo phạm Lương đội trưởng,
anh xin thay cô ấy tạ lỗi.”
Lương Ưu Tuyền phát hiện
mình không thể nào chịu nổi những lời nổi đã bị công thức hóa của Tả Húc. Cô
đặt tập tài liệu lên bàn, vì kéo dài thời gian nên nói chầm chậm: “Khi cảnh sát
nhận vụ này sẽ phải chịu trách nhiệm với người bị thương. Tất cả chứng cứ đều
cho thấy Dương Phỉ Nhi đã cấu thành hành vi phạm tội. Có thể nộp tiền bảo lãnh
hay không không phải chuyện Tinh Hỏa có thể làm chủ. Hơn nữa trong quá trình
thẩm vấn Dương Phỉ Nhi đã không phối hợp với cảnh sát phá an, thậm chí đối với
cảnh sát có những lời lẽ ác ý, hành hung tàn nhẫn. Cho nên cảnh sát có quyền tạm
giam cô ta 48 tiếng để giáo dục lại. Mời trở về mời trở về, ngày kia hãy đến
đón chủ tịch của mấy người.”
Tả Húc nhún nhún vai,
nói: “Cá
nhân anh không có ý kiến gì, nhưng vì hình tượng của công ty, anh phải đưa
Dương Phỉ Nhi về.”
Lương Ưu Tuyền lườm hắn,
phì, cứ giữ lại đấy.
“Lương cảnh sát, Dương tiểu thư mới thật
sự là người bị hại. Người đàn ông kia phi lễ cô ấy trước, Dương tiểu thư chỉ là
phòng vệ thích đáng! Cho nên cảnh sát không có quyền cưỡng ép tạm giam Dương
tiểu thư.” Trách nhiệm của luật sư chính là thuê người làm chứng,
nhưng dưới tình huống không có chứng cứ có lợi thì chỉ còn cách nói ra sự thật.
“Vậy sao? Nếu vậy vì sao Dương Phỉ Nhi
không chịu giải thích rõ ràng? Rõ ràng, theo tôi thấy, Dương Phỉ Nhi cũng không
muốn rửa oan cho mình. Chờ các người tìm được chứng cứ xác thực rồi hãy đến.” Lương Ưu Tuyền quay người bỏ đi. Đừng tưởng cho Tả Húc
ra mặt là được nha.
Nhưng khi Lương Ưu Tuyền
sắp ra khỏi cửa, Tả Húc lại nhanh nhẹn chắn trước người cô.
Không đợi Lương Ưu Tuyền
phản ứng, môi cô đã bị môi hắn che lại. Lương Ưu Tuyền mất một giây sửng sốt,
sau đó nhớ ra hoàn cảnh hiện tại, vội đẩy Tả Húc ra: “Làm gì đấy?!”
“Anh tự thú, anh phi lễ nữ cảnh sát, mau
bắt anh đi…” Tả Húc lười biếng giở chút thủ đoạn.
“…” Lương
Ưu Tuyền xấu hổ mím môi. Cô kéo Tả Húc đi vào phòng làm việc của mình, thấp
giọng nói: “Anh đừng náo loạn! Nói thật cho anh biết, Dương Phỉ
Nhi bị anh em đưa vào phòng giam, sau đó…” Cô gãi gãi đầu, không biết nên nói từ đâu.
Tả Húc kinh ngạc mở to
mắt: “Anh
của em… Là cầm thú… Ặc…”Hắn che mặt kịp, lại
không bảo vệ ngực.
Lương Ưu Tuyền biết mình
nặng tay, vô thức giúp hắn xoa xoa. Nhìn cách ăn mặc của hắn, cô hỏi: “Anh đang quay
phim sao? Chuyện nhỏ thế này sao còn gọi anh tới?”
Tả Húc thấy cô giúp mình
dừng xoa bóp nên rất phối hợp kéo tay cô lên ngực mình, có ý muốn cô xoa bóp
tiếp, giống như rất hưởng thụ.
“…” Lương
Ưu Tuyền sợ đồng nghiệp nhìn thấy màn này, nhìn quanh, thò tay ra đóng cửa.
Nhưng quả thật cô không các