
, lại nhét 300 nhân dân tệ vào trong lì xì. Tuy tiền không nhiều nhưng cứ
nghĩ đến là tặng cho người yêu cũ, đau đớn giống như cắt da cắt thịt cô ra ah.
“Đừng thù dai như vậy, em cần phải cảm ơn
Tiếu Hồng đã cướp Lâm Trí Bác đi là khác. Đó là ân nhân của em đấy, ha ha.” Lương Ưu Hoa cầm tay lái cười khổ với em gái. Phải
nói, hắn thật sự là ông anh tệ, giờ mới biết được nguyên nhân năm đó em gái
chia tay bạn gái. Dù sao may mà em gái đã có một bạn trai còn có ưu thế hơn,
nếu không hắn nhất định sẽ đánh Lâm Trí Bác tơi bời.
Lương Ưu Tuyền im lặng
không nói. Oan gia, đều là oan gia. Nếu Tiếu Hồng không muốn trở
thành cô dâu bị khách mời đạp bay đầu tiên trên thế giới, tốt nhất hôm nay đừng
chọc đến cô.
.
.
Lâm Trí Bác và Tiếu Hồng
chọn hôn lễ kiểu tây. Khi hai anh em Lương gia đến nơi, giáo đường đã đầy khách
và bạn bè. Chú rể Lâm Trí Bác lặng lẽ đứng ở cầu thang nghênh đón bạn bè người
thân, bộ đồ vest màu trắng càng làm nổi bật sự nhã nhặn ưu nhã của hắn.
“Chúc mừng.” Lương Ưu Tuyền đi đến trước, lạnh lùng nói.
Lâm Trí Bác đẩy gọng
kính, xấu hổ cười hiền lành: “Anh không ngờ em sẽ đến, cám ơn em, Tiểu
Tuyền.”
“Anh trai tôi, anh nhớ rõ chứ.” Lương Ưu Tuyền miễn cưỡng nhếch miệng, chỉ Lương Ưu
Hoa đang hết nhìn đông lại tới ngó tây bên cạnh mình.
Lâm Trí Bác chăm chú
nhìn, trong lòng có chút căng thẳng. Hắn cẩn thận giơ tay ra: “Lương đại ca, đã
lâu không gặp.”
Lương Ưu Hoa lấy lại tinh
thần, vỗ vỗ cánh tay Lâm Trí Bạc, nói một câu chúc phúc mà cũng không giống
chúc phúc: “Sống
tốt, làm người tốt, đừng có làm những chuyện thay đổi thất thường nữa. Còn có,
không cần lo lắng cho Tiểu Tuyền của chúng tôi, con bé đã tìm được đối tượng
rất tốt rồi.”
“…” Lâm
Trí Bác cười gượng hai tiếng, mời hai vị khách quý vào giáo đường.
Lương Ưu Tuyền vừa đi vừa
cho Lương Ưu Hoa một cùi chỏ: “Anh nói với anh ta mấy cái đó làm gì, sớm
biết thế này không nên cho anh tới.”
Lương Ưu Hoa cười không
đáp. Dù sao cũng là em gái ruột của mình, hắn hiểu Lương Ưu Tuyền hơn bất kì
ai. Con bé là kiểu người nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu, nhìn thì
hung hãn nhưng rất dễ mềm lòng. Giống như hồi bé, trong chung cư có đứa bé cướp
đồ chơi của con bé vậy. Rõ ràng là đối phương tranh cướp, tuy động thủ trước
lại là nó, nhưng khi nhìn thấy đứa bé kia ngồi khóc to thì trong lòng con nhóc này
lại có cảm giác tội lỗi. Cho nên người khác hài lòng hay không hài lòng hắn
không thèm để ý, dù sao cũng không thể để Tiểu Tuyền nhà hắn chịu oan ức.
Lúc này có một chiếc xe
Lincoln đỗ bên cạnh, nhưng người xuống đầu tiên cũng phải Tả Húc mà lại là Dương
Phỉ Nhi. Dương Phỉ Nhi đeo kính râm lên, ngoắc ngoắc Tả Húc đang ngồi trong xe: “Baby, xuống đi
chứ.”
“…” Tả
Húc ngồi một mình trong xe sầu não. Hắn chỉ là đứng dưới gọi cho lái xe Trương
Cường một cú điện thoại, nói Trương Cường giúp hắn đem lễ phục xuống, sao lại
đem luôn cả Dương Phỉ Nhi theo thế này?
Trương Cường nắm tay lái,
áy náy nhìn Tả Húc, tạ lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc, Dương chủ tịch chỉ
thuận miệng hỏi tôi một lúc, không ngờ…”
Tả Húc xua xua tay, mở
cửa xe. Dương Phỉ Nhi đã đến rồi, hắn còn làm gì được nữa?
Tả Húc mặc một bộ âu phục
đen, Dương Phỉ Nhi thì mặc một bộ đồ nóng bỏng màu đỏ. Sự xuất hiện của bọn họ
gây ra bạo động không nhỏ.
Lương Ưu Tuyền ngẩng đầu,
đang nghĩ xem nên nói gì với Tả Húc thì hắn đã tự động ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh trai em đi toilet rồi, đây là chỗ anh
ấy.” Lương Ưu Tuyền nhỏ giọng nhắc.
“Tới trước được trước. Anh ấy cũng đâu có
mua vé.” Tả Húc nhướn mày.
“…” Lương
Ưu Tuyền biết rõ quan hệ hiện tại của hai người, khắc chế xúc động muốn đấu võ
mồm lại, định chuyển chỗ khác. Nhưng lại nói, cô muốn chuyển cũng không nổi. Có
một số khách nhận ra Tả Húc, ngày càng có nhiều cô gái trẻ tuổi đi đến xin kí
tên và chụp ảnh.
Dương Phỉ Nhi ăn mặc xinh
đẹp không có ý đi bẩn giầy cao gót, càng không hứng thú với hôn lễ của người
khác, cho nên cô rời khỏi giáo đường, tìm một chỗ mát mẻ đứng hút thuốc.
Điện thoại Dương Phỉ Nhi
vang lên. Cô nhìn tên, là thám tử tư cô thuê, không khỏi nở nụ cười.
“Dương tiểu thư cô khỏe không? Tôi điều
tra rồi, đội trưởng đội cảnh sát Lương Ưu Hoa trước khi nhậm chức không có hành
vi bất lương nào. Chưa vợ chưa con. Thậm chí đến tận bây giờ, một người bạn gái
cũng không có.”
Nghe xong, Dương Phỉ Nhi
nhăn mặt. Cô muốn chỉnh chết Lương Ưu Hoa thì nhất định phải chỉnh hắn, không
ngờ cái tên đại quê mùa kia lại trong sáng đến thế.
“Anh cho là một người đàn ông 30 tuổi lại
không có bạn gái à? Điều tra cẩn thận cho tôi! Cho anh thêm một tuần, nếu không
tra được tin gì có ích thì tự động biến mất.” Nói
xong Dương Phỉ Nhi tức giận tắt điện thoại. Lương Ưu Hoa hết công tác lại công
tác, hắn là bị lãnh cảm hay là biến thái?!
Nhưng mà Dương Phỉ Nhi
đang bận nổi bão vẫn không phát hiện Lương Ưu Hoa đang đứng sau lưng cô, mà cô
thì vẫn đang say mê mắng chửi Lương Ưu Hoa.
Lương Ưu Hoa nhìn cách ăn
mặc của cô hôm nay, đối với bộ đồ hở hang kia vô cùng bất mãn. Hắn nhíu