
lên ngăn cản, nhưng Lương Ưu Hoa không
muốn động thủ với bọn họ, chậm rãi lôi súng ra, tay còn lại lôi Dương Phỉ Nhi
đang ngồi trên ghế lên, ra lệnh: “Lương đội viên, cũng ‘mời’ luôn
hai vị tiên sinh thích công kích này về cảnh cục ngồi một chút.”
“Vâng.” Lương
Ưu Tuyền làm động tác mời, ý muốn nói hai tên vệ sĩ hãy đi cùng mình.
“Lương Ưu Hoa! Anh có biết tôi là ai
không? Cái cảnh sát nhỏ như anh đã ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đối với
tôi như vậy?!” Dương Phỉ Nhi hai tay bị còng lại. Cô giơ giày cao gót
lên đạp Lương Ưu Hoa. Lương Ưu Hoa không lên tiếng, thuận thế nắm lấy bắp chân
cô, nâng cô lên khiêng trên vai, trực tiếp đi ra khỏi nhà hàng.
“Đợi một chút! Xin vị tiên sinh này buông
Dương tiểu thư ra đã được không? Chuyện này đối với ai cũng không tốt.” Luật sư vừa đuổi theo vừa khuyên can, tình trạng thế
này hiển nhiên đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Lương Ưu Hoa không rảnh
mà để ý, nhét Dương Phỉ Nhi vào xe, quay người chỉ mũi luật sư mà nói: “Cảnh sát phá
án theo luật, đối với tất cả những phần tử nhiễu loạn trị an xã hội từ trước
đến nay đều đối xử như nhau. Thật có lỗi với tiên sinh luật sư, xe không đủ
chỗ, hẹn gặp lại ở cảnh cục.”
Liền đó, Lương Ưu Tuyền
cùng hai gã vệ sĩ cũng leo lên xe, sau đó lại quay lại nói với người quản lý
nhà hàng trước đến cảnh cục để đối chiếu lời khai.
Lương Ưu Hoa ngồi trong
xe đợi Lương Ưu Tuyền làm xong. Dương Phỉ Nhi ngồi ở ghế sau, cô bị kẹp giữa
hai gã vệ sĩ. Tức giận cởi giày cao gót ra, cô ném về phía Lương Ưu Hoa, tức
giận hét lên: “Anh
chờ đấy Lương Ưu Hoa, tôi không cho anh thất nghiệp nhất định sẽ không xong!”
Lương Ưu Hoa xoa xoa đầu,
cúi đầu nhặt đôi giày cao bảy tấc bỏ vào túi vật chứng, sau đó cười với Dương
Phỉ Nhi: “Cho
cô thêm một tội, sử dụng hung khí tấn công người thi hành công vụ.”
Dương Phỉ Nhi nghe xong
lời này, không thèm để ý hình tường, dùng còng tay vòng qua cổ Lương Ưu Hoa.
Hai gã vệ sĩ cũng giúp Dương Phỉ Nhi xiết mạnh hơn, ăn ý đè hai tay Lương Ưu
Hoa. Thừa cơ, Dương Phỉ Nhi nhào lên cắn cổ Lương Ưu Hoa, để lại một vết son đỏ
thẫm cùng dấu răng.
…
Một lát sau, Lương Ưu
Tuyền ra khỏi nhà hàng, mở cửa ra ngồi lên ghế phụ. Trong lúc vô tình, cô để ý
đến cổ Lương Ưu Hoa đang sưng đỏ. Nhưng vừa muốn quay lại chất vấn Dương Phỉ
Nhi, thái độ Lương Ưu Hoa lại rất khác thường, ngăn Lương Ưu Tuyền lại, khởi
động động cơ quay về cảnh cục.
Lương Ưu Tuyền không hiểu
lắm, chỉ biết trong xe yên lặng dị thường. Dương Phỉ Nhi cắn cắn môi, lôi khăn
ra dùng sức lau miệng. Ban nãy khi cô đánh lộn với Lương Ưu Hoa, rất xui xẻo,
môi với môi đụng nhau.
Mà cùng lúc đó, luật sư
gặp song phương náo loạn, vì để Dương Phỉ Nhi bình an vô sự mà phải gọi cho Tả
Húc một cú điện thoại, bởi Dương Phỉ Nhi ngang ngược chỉ nghe lời Tả Húc mà
thôi.
Trong phòng thẩm vấn
Lương Ưu Hoa rót một chén
trà, uống một ngụm, mặt vô cảm nhìn Dương Phỉ Nhi.
Dương Phỉ Nhi vẫn đeo
còng tay, cô thổi thổi đầu ngón tay, nói: “Anh trừng cũng vô dụng, ngoan
ngoãn chờ luật sư của tôi đi.”
“Đừng tưởng cô có tiền thì có thể coi
thường pháp luật. Ngồi thẳng lên!” Lương
Ưu Hoa đặt mạnh chén trà xuống.
Dương Phỉ Nhi không ngờ
hắn sẽ gầm lên như vậy, vô thức ngồi thẳng nửa người trên. Nhưng cô khôi phục
khí thế rất nhanh, thờ ơ nói: “Một người đàn ông trưởng thành như anh ngoài
việc dọa nạt và bắt cóc phụ nữ còn làm gì khác được không? Chờ luật sư của tôi
đến, tôi kiện chết anh, anh cảnh sát nhỏ ạ.”
Lương Ưu Hoa khịt mũi coi
thường, châm một điếu thuốc, nói: “Xem cách ăn mặc của Dương tiểu
thư thì cô nhất định là một người phụ nữ đã nhìn thấy rất nhiều nơi trên thế
giới. Nhưng, tôi đoán cô nhất định chưa từng ở qua phòng tạm giam, hôm nay để
tôi thành toàn cho cô.”Lời còn chưa dứt, nữ
cảnh sát ngồi cạnh Lương Ưu Hoa đã cầm sổ ghi chép đứng dậy, nhắc Dương Phỉ Nhi
đứng dậy đi theo.
“Lương Ưu Hoa! Anh đừng quá phận!” Dương Phỉ Nhi ra đến cửa còn quay đầu lại mắng: “Anh
đây là quan báo tư thù, vô sỉ, hèn hạ!”
Lương Ưu Hoa giật mình,
giơ tay bảo nữ cảnh sát kia cứ đi giải quyết chuyện khác, để hắn tự mình áp
giải Dương Phỉ Nhi. Dương Phỉ Nhi ra sức giãy dụa, cô không cần ở tại phòng tạm
giam vừa bẩn vừa hôi đâu.
Lương Ưu Tuyền nghe thấy
ồn ào ở hành lang, tò mò nhìn sang, thấy Lương Ưu Hoa đang sải bước về phía
trước, dưới nách kẹp Dương Phỉ Nhi đầu tóc rối bù. Lương Ưu Hoa đi tới cửa, tốt
bụng nhắc Dương Phỉ Nhi:“Đừng náo loạn nữa Dương Phỉ Nhi, đây là cảnh cục
đấy.”
Dương Phỉ Nhi mặc kệ đây
là chỗ nào, nhưng giờ này cô đang bị treo lơ lửng giữa bầu trời, chỉ có thể kéo
áo sơ mi của Lương Ưu Hoa. Xoạt một tiếng, nút áo sơ mi của Lương Ưu Hoa rơi lả
tả trên mặt đấy, cổ áo phanh ra… Cơ ngực lộ ra thì không sao, nhưng đây là địa
điểm chấp pháp nghiêm túc, Lương Ưu Hoa rốt cục đã nổi giận.
Hắn một cước đá văng cửa
phòng. Lương Ưu Tuyền hiểu rõ tính anh hai mình, vì vậy vội chạy lên ngăn cản.
Nhưng cô chậm một bước, cánh cửa đã kịp đóng lại cái “rầm” ngay trước mắt.
Các đồng nghiệp đều tò mò
tựa vào cửa nghe lén,