
mày,
dạy dỗ: “Từ
góc nhìn của tôi có thể nhìn được hết cái rãnh hình chữ V kia.”
“Anh đứng lại đó cho tôi!” Dương Phỉ Nhi chạy nhanh ngăn hắn lại:“Anh
có phải bị bệnh không, đã 30 tuổi mà cả mối tình đầu cũng không có?”
Lương Ưu Hoa ngừng chân,
nhìn cô thật kĩ: “Cô
điều tra tôi?”
“Đương nhiên. Tôi đã nói rồi, không làm
danh dự của anh hỏng hết tôi không bỏ qua!” Dương
Phỉ Nhi thẳng thắn trả lời.
Lương Ưu Hoa cười cho qua
chuyện: “Cô
có biết phương thức trả thù một người đàn ông tốt nhất không?”
“Anh dám nói không?” Dương Phỉ Nhi ung dung nhướn mày.
“Là cưới phải một cô vợ điêu ngoa bốc
đồng, cô có thể cân nhắc gả cho tôi.”
“Anh!…” Dương
Phỉ Nhi cảm giác như mình đã bị hắn biến thành đồ đần. Cô lại châm thuốc, nhưng
còn chưa bắt lửa, thuốc đã bị Lương Ưu Hoa cướp lấy vứt đi, “Bớt
hút thuốc đi.”
Dương Phỉ Nhi nắm chặt
tay, muốn chui vào xe. Nhưng bước chân cô hơi bị lớn, Lương Ưu Hoa nhìn khoảng
cách giữa chiếc xe với cô, dứt khoát kéo cô lại, nổi giận: “Rốt cục cô là
có chuyện gì?! Nói thật, cô không trang điểm đẹp hơn gấp vạn, cần gì phải thế
này?”
“…” Lương
Ưu Hoa nhìn cô bất đắc dĩ, chưa nói hai lời liền lôi cô đến cầu thang: “Dự
lễ trước, bây giờ cô kích động, lát nữa tôi đưa cô quay lại cảnh cục.”
“Ai muốn anh đưa, buông tay!~” Dương Phỉ Nhi tức giận dùng túi đập vào lưng hắn, cô
chưa bao giờ gặp người đàn ông nào thiếu ga lăng như vậy.
Lương Ưu Hoa không thấy
đau, đem cô đi thẳng.
…
Trong giáo đường, điệu
nhạc mừng vang lên, người mặc đồ cưới màu trắng, trong khung cảnh trang trọng,
hạnh phúc cầm tay người yêu. Giờ phút này, tất cả cừu hận, tất cả ân oán, dường
như đều biến mất.
Lương Ưu Tuyền nhìn hai
người kia, nghĩ tới quá khứ, trong lòng đủ loại cảm xúc.
Bỗng nhiên tay của cô bị
một bàn tay to chắc khác nắm chặt, Lương Ưu Tuyền ngại ngùng nhìn Tả Húc… Tuy
không nói thẳng với nhau nhưng ở giữa bọn họ thật sự tồn tại một khe rãnh không
thể vượt qua, rõ ràng là lo lắng trước tương lai gập ghềnh. Đương nhiên không
phải bọn họ không đủ dũng khí để đối mặt với cuộc đời, mà là cả hai đều không
biết sau này mình sẽ mang gì đến cho đối phương, là vui vẻ hay phiền não. Cho
nên cô rất muốn nói với Tả Húc: nếu đã không có ngày mai thì xin đừng cho cô
bất kì hi vọng gì nữa.
Nghĩ thế, Lương Ưu Tuyền
rút tay ra. Tả Húc tựa như bầu trời đầy sao sáng, mà cô đã qua những năm xúc
động mù quáng, chỉ muốn tìm con đường thực tế là một người đàn ông xứng đáng để
gả cho xong việc.
Tả Húc thu bàn tay trống
vắng vé, rủ tay xuống, chậm dãi thở dài.
“Tên bác sĩ tâm lý kia cứ nhìn em.” Tả Húc âm dương quái khí nói.
Lương Ưu Tuyền lấy lại
tinh thuần, vô thức nhìn quanh, quả nhiên thấy Cổ Ngọc đang nhìn cô. Thấy cô
quay đầu lại, Cổ Ngọc còn nhẹ nhàng vẫy tay với cô. Lương Ưu Tuyền lễ phép mỉm
cười, sau đó lại nhìn về phía hai người đang đồng ý chung thân trên kia.
… Cho dù giàu hay nghèo,
cho dù khỏe hay bệnh, con có nguyện ý vĩnh viễn ở cùng cậu ấy/cô ấy hay không?
Trong giây phút chú rể,
cô dâu đang đọc lời thể này…
Tả Húc và Lương Ưu Tuyền
nhìn thẳng về phía trước, tuy không ai thấy ai nhưng cũng không kìm được lòng,
trong lòng nói ba chữ: con đồng ý.
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bất kể anh ta nghèo hay giầu, bất kể anh ta khỏe mạnh
hay bệnh tật, các cô gái, cô có dũng khí phá tan muôn vàn khó khăn để gả cho
người đàn ông trong lòng mình không?
Sau khi nghi thức hẹn thề
chấm dứt, còn có một bữa tiệc tây, chú rể và cô dâu sẽ đến từng bàn để cảm ơn
sự có mặt của thân bằng hảo hữu.
Người đến người đi, Lương
Ưu Tuyền ngồi trong góc, chỉ còn chờ giao lì xì xong là sẽ bỏ đi. Nhưng mà một
loạt tiếng ồn ào khiến cô phải nhíu mày, không cần nhìn cũng biết là Tả Húc lại
bị đám phụ nữ bao vây. Có thể thấy Tả Húc rất muốn chạy trốn, nhưng giờ hắn đi
được nửa bước cũng là khó.
Lương Ưu Tuyền đã bị hiện
thực tàn khốc đánh bại nhiều lần. Trai đẹp chỉ có thể nhìn chứ không thể độc
chiếm, huống chi hắn căn bản không có thời gian cùng bạn ở một chỗ đâu.
“Sao lại ngồi ngẩn người một mình ở đây?” Cổ Ngọc cầm hai ly rượu rum ngồi xuống, đưa một ly cho
Lương Ưu Tuyền.
“Không có ai chịu quan tâm tôi chứ sao.” Lương Ưu Tuyền tự giễu mình.
“Mỗi người xa lạ nguyện ý mỉm cười với cô
chỉ sau một giây cũng có thể trở thành bạn bè. Trái lại, những người tự cho
mình thanh cao hoặc những người quá thiếu tự tin rất khó có bạn bè tri kỉ.” Cổ Ngọc nâng ly lên với cô: “Tôi chính
là một trong số những người nguyện ý mỉm cười với cô.”
Lương Ưu Tuyền nghiêng
đầu nhìn hắn, thăm dò: “Có
một người bạn nói với tôi, trên đời này không có quan hệ bạn bè nam nữ đơn
thuần, nếu có người đàn ông nào chủ động tiếp cận thì nhất định anh ta có mưu
đồ riêng. Anh có cho rằng quan điểm này chính xác không?”
Cổ Ngọc cười đầy ẩn ý: “Đáp án ở ngay
trong lòng cô, tin tưởng trực giác của mình.”
“…” Lương
Ưu Tuyền chăm chú nhìn thần thái ung dung của hắn, không biết nên nói gì nữa,
liền dứt khoát đứng lên, nói với người bên cạnh là đi tìm anh hai.
“Đừng Tiểu Tuyền, anh của cô