
nói
xem anh muốn em nói gì với đám phóng viên.” Lương
Ưu Tuyền cầm cốc cà phê nóng đưa đến bên môi, đang chuẩn bị uống thì nhìn thấy
Tả Húc đang nhìn cốc cà phê trong tay cô chằm chằm. Cô thở dài một hơi, đưa cốc
cho hắn.
“Phủ định hoàn toàn. Những chuyện khác anh
sẽ giải quyết.” Tả Húc nhấp một ngụm cà phê, nói thêm: “Dương
Phỉ Nhi đối với anh cũng không có một chút tình cảm, cái cô ta muốn cho là một
con robot có thể kiếm tiền cho công ty. Nếu em vì Dương Phỉ Nhi mà chia tay
anh, không phải em sẽ giống như người không có đầu óc hay sao. Dù sao nói gì
thì nói, nếu em không có phán đoán chính xác thì làm sao có thể làm cảnh sát
hình sự đây? Sẽ tạo thành rất nhiều án oan mất.”
“…” Lương
Ưu Tuyền ngượng ngùng vuốt mái tóc ngắn: “Xử án cần phán đoán
khách quan, không thể pha trộn cảm tính cá nhân.”
“Vậy là em nhận rồi nhá?” Tả Húc nhướn mày.
“Em… Em thừa nhận cái gì?” Lương Ưu Tuyền né tránh ánh mắt lợi hại cảu hắn, cô
cảm nhận được có một áp lực vô hình đang từ trên trời rơi xuống.
Tả Húc buông cốc cà phê
ra, bởi hắn biết sau khi nói xong nhất định sẽ ăn đòn.
“Xin em đừng dựa vào mấy chiêu bài “tốt
cho anh” để giúp mình trốn tránh trách nhiệm, ngu xuẩn, ngu muội, ích kỉ,… Á…” Quả nhiên, lời chưa nói xong, ngực Tả Húc đã được xơi
mấy quyền nặng nề của Lương Ưu Tuyền.
Lương Ưu Tuyền phẫn nộ
đứng lên, lắc lắc đôi tay đã đau vì đánh, cả giận nói: “Em ích kỉ? Em
ngu xuẩn?! Một khi Dương Phỉ Nhi lục thân không nhận* cách chức anh, anh sớm
muộn gì cũng trách móc em, em cũng có thể đoán được sau này sẽ chỉ có cãi vã!
Còn có Đỗ Mai Mai! Chị ta!… Được rồi, còn rất nhiều chuyện, không phải không
nghĩ đến nó sẽ không xảy ra!”
(* mất hết nhân tính,
không nhận người thân)
Tả Húc xoa xoa ngực, tựa
tiếu phi tiếu nhìn cô. Phép khích tướng quả nhiên hiệu quả với người đầu óc
chưa trưởng thành giống Lương Ưu Tuyền. Đồng thời, hành động chuyên quyền độc đoán
của cô cũng khiến hắn bất mãn.
“Hóa ra em với anh đều là hư tình giả ý…” Tả Húc buồn bã thở dài.
“Nói cái gì đó?” Lương Ưu Tuyền nắm tay lại.
“Không rõ ràng sao? Nếu anh thất nghiệp,
em sợ anh sẽ ăn của em uống của em, chậc chậc…”
“?!”… Lương Ưu Tuyền nghẹn cả
một cục tức giận ở cổ, sao nói qua nói lại cô lại thành người sai rồi hả?… Cô
đi ba bước, phút chốc tức giận chỉ Tả Húc: “Đây là chính anh nói đấy! Chỉ
cần không hối hận, chị đây sẽ nuôi cậu!”
Tả Húc nhún nhún vai: “Không hối hận,
em ăn gì anh ăn đấy.”
Lương Ưu Tuyền nghe thấy
cái giọng rất thờ ơ kia, tức giận nổi trận lôi đình. Có trời mới biết cô đấu
tranh bao lâu mới quyết định chia tay, nước mắt thương tâm chảy thành sông, thế
mà hắn lại không thông cảm nỗi khổ tâm của cô, ngược lại nói rằng cô cố tình
gây sự. Đương nhiên cô sẽ phải ép mình quên đi vị ngọt bên trong những cay đắng
đó, ai! Dù sao hắn cũng không hiểu, cô chính là vì nghĩ cho hắn nên mới ra đi
đấy!
Tả Húc giật ống quần cô
một cái, lại kéo cô quay về cạnh chân mình.
Lương Ưu Tuyền nằm trên
ghế salon gầm gừ. Cô vừa muốn mở miệng, Tả Húc lại nói trước: “Đã tìm được quyển
album rồi. Chuyện ngày đó là tại anh không tin tưởng em. Em cũng nên học anh
một chút, khi nào sai thì nên xin lỗi.”
Lương Ưu Tuyền không có
tâm tình cùng hắn trêu đùa. Cô vẫn đang suy nghĩ xem nên phân chia tiền lương
một tháng như thế nào, nhưng là tính đi tính lại vẫn không đủ. Vì thế, cô nói
nghiêm túc: “Em
nghĩ vẫn chưa được, một tháng em mới kiếm được 2200, không nuôi nổi anh.”
“…” Khóe
miệng Tả Húc co lại. Hắn bên này đã vào đoạn đối thoại thứ hai rồi, Lương Ưu
Tuyền lại vẫn đang xoắn đoạn đối thoại trước.
Lương Ưu Tuyền gãi gãi
đầu, không nên không nên, tuy Dương Phỉ Nhi đáng giận nhưng cô ta cũng đúng một
câu, đã không thể để đối phương có cuộc sống rất tốt thì lấy tư cách gì yêu cầu
đối phương khăng khăng yêu thương mình?
“Tả Húc, em có lời muốn nói, không phải
giận dữ, anh có thể nghiêm túc nghe không?”
“Nói đi.”
Lương Ưu Tuyền trầm ngâm,
nghiêm mặt nói: “Đầu
tiên, em thừa nhận, tình cảm của em với anh đã không chỉ là ưa thích. Nhưng mà
em không cách nào thoải mái đối mặt với những dây xích trong quan hệ của anh.
Cuộc sống của anh là một vòng tròn luẩn quẩn quá phức tạp, xã giao cũng nhiều,
phóng viên liên tục chú ý đến cuộc sống riêng tư của anh, rất nhiều vấn đề khác
cũng theo nhau mà đến, hiển nhiên không phải chuyện đơn giản là hai bên trai
gái cùng tình nguyện ở một chỗ với nhau.”
Tả Húc nhìn cô bất đắc
dĩ, ý thức tự bảo vệ mình của cô đúng là quá mạnh mẽ. Nhưng chuyện này không
thể trách Lương Ưu Tuyền quá thiếu cảm giác an toàn, mà là do hắn không có năng
lực cho cô một cuộc sống ổn định.
…
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu,
thật lâu… Sau đó hắn chậm rãi kéo tay Lương Ưu Tuyền, dùng ngón cái vuốt ve bàn
tay cô, vẻ mặt lưu luyến không rời.
“Khi em hiểu được những vấn đề này không
còn là vấn đề, em mới có thể hiểu được thế nào là yêu say đắm. Anh… tôn trọng
quyết định của em.”
Nếu Lương Ưu Tuyền đã nói
thẳng những lời từ tận đáy lòng, hắn cũng không còn cách nào khác là tôn trọng
quyết định