
ính cô vẫn luôn khát vọng một tình yêu cả đời, cho đến
khi đã gần đất xa trời, hai người vẫn có thể nắm tay nhau ngắm hoàng hôn.
Nghĩ vậy, Lương Ưu Tuyền
dùng sức cấu xé da đầu, ảo não nói: “Tôi không biết nên làm gì nữa. Yêu
anh ấy, đương nhiên muốn để cuộc sống của anh ấy được thoải mái. Nhưng mà nếu
tôi ở cùng chỗ với anh ấy sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng. Tôi rất sợ, sợ sẽ có một
ngày, lúc đối mặt với tôi, anh ấy chỉ còn cười miễn cưỡng.”
“Uhm, suy xét khách quan như vậy là đúng
đấy. Nếu cảm thấy đường xá gian khổ, không đi nữa là điều dễ hiểu.” Cổ Ngọc tỏ ra rất thuận theo tự nhiên, dù sao hầu hết
các trạng thái tâm lý đều do tình cảm mà ra.
Lương Ưu Tuyền thở dài
một hơi, nói thêm: “Tôi
ghét bác sĩ tâm lý, ghét cái cảm giác bị nhìn thấy hết mọi thứ.” Cô mệt mỏi mở mắt ra:“Sao anh lại đuổi theo
thế này, còn Lâm Trí Bác với Tiếu Hồng đâu?”
Nhắc đến hai người này Cổ
Ngọc lại lộ ra vẻ xấu hổ: “Thật xin lỗi, tôi cũng không biết Lâm Trí Bác
lén lút với Tiếu Hồng khi đang quen cô, nếu không sẽ hẹn cô đi ăn cơm với bọn
họ.”
Lương Ưu Tuyền lắc đầu,
nhiệt tình nói: “Bỏ
đi, dù sao giờ tôi với bọn họ không yêu cũng không hận, cũng hy vọng bọn họ sẽ
ở bên nhau lâu dài.”
Đúng lúc này, một số điện
thoại lạ gọi vào máy Lương Ưu Tuyền. Cô xem xét thấy đây không phải số ở cục
cảnh sát hay của người quen, trực tiếp ngắt máy, nhưng đối phương vẫn kiên nhẫn
gọi lại.
Xin cô đừng tức giận. Có người nói, Lương
tiểu thư đã từng kết giao Tả tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Hỏa. Người báo tin
này là bạn của cô, đối phương cũng không ngại tiết lộ thông tin, tên cô ấy là
Tiếu Hồng, cũng là cô ấy nói cho tôi số điện thoại của cô. Chúng ta có thể gặp
mặt nói chuyện không? Tôi sẽ không làm tốn thời gian của cô đâu. Thù lao có thể
thương lượng sau.
Lương Ưu Tuyền nắm chặt
điện thoại. Nếu đây không phải là cái điện thoại cô vừa mất hai tháng tiền
lương để mua, thật muốn ném luôn vào hồ làm đồ ăn cho loài tôm.
Cổ Ngọc đương nhiên không
biết có chuyện gì, thuận miệng nói: “Tiếu Hồng thay đổi rất nhiều,
tôi không nhận ra nổi…”
“Cuối cùng thì Tiếu Hồng muốn cái gì chứ?!
Tôi vừa nãy nói không hận cô ta hả, tôi hiện tại hận không thể xé nát cô ta ra!
Cổ Ngọc, anh cho tôi số điện thoại của cô ta đi đã, số của con ả đó là bao
nhiêu?!” Lương Ưu Tuyền nắm tay. Cô không hiểu nổi, bạn trai
cũng cho cô ta cướp đi, đến giờ này sự nghiệp và tình yêu của cô ta đều có thu
hoạch, sau vẫn còn chưa chịu buông tha cho mình?!
“…” Cổ
Ngọc thấy cô có vẻ xúc động, tạm thời không thể cho cô số điện thoại, cho nên
hắn nói dối là không có số Tiếu Hồng: “Tôi đưa cô về nhà đã,
chút nữa sẽ gửi số cô ấy cho cô.”
Không đợi Lương Ưu Tuyền
đáp lại, anh hai đã gọi tới.
“Tiểu Tuyền, có chuyện gì xảy ra thế hả?
Trước cửa nhà chúng ta đang có rất nhiều phóng viên đây này. Em với Tả Húc rốt
cục là có chuyện gì? Phóng viên cứ một mực hỏi anh có quen Tả Húc hay không.”
“Anh làm sao vào nhà được?”
“Anh không có thời gian nói lý với phóng
viên, liền cảnh cáo bọn họ nếu không rời đi sẽ lôi hết về cảnh cục.”
“Anh hai, anh đúng là người tốt! Đừng để ý
đến đám phóng viên ấy, tối này em sẽ giải thích với anh sau. Giờ tắt máy đi
đã.” Lương Ưu Tuyền nhanh chóng gấp điện thoại này. Cô hiện
đang dần dần nhớ tới động cơ Tả Húc bảo cô đi trước. Thật không ngờ đám phóng
viên này có gan làm loạn như vậy, đến cả kí túc xá của viện cảnh sát cũng dám
bao vây.
Tuy đây là chuyện xấu
nhưng cô lại cảm giác dễ chịu hơn một chút, cảm xúc con người đúng là khó nắm
bắt. Chỉ là vấn đề Tả Húc lo lắng, cuối cùng lại bị Tiếu Hồng kia tâm hoài quỷ
thai*, bí mật dùng kế biến thành sự thật.
(* trong lòng có nhiều
mưu đồ xấu xa)
“Cô tạm thời không thể về nhà à? Hay là
đến phòng khám của tôi ngồi tạm một chút?” Cổ
Ngọc vội chớp lấy cơ hội tiếp cận Lương Ưu Tuyền. Hắn thật ra rất hâm mộ người
đàn ông tên Tả Húc kia, bởi vì thái độ nghiêm túc của Lương Ưu Tuyền đối với
hắn. Nếu lấy được một cô gái như thế này về làm vợ là yên tâm nhất. Huống chi
Lương Ưu Tuyền vẫn xinh đẹp đáng yêu như bốn năm trước.
Lương Ưu Tuyền dường như
cũng không có chỗ nào có thể đi, cô nói cảm ơn, sau đó chờ Cổ Ngọc đem xe đến
đón mình. Trong lúc chờ đợi, cô quay người nhìn về phía mặt hồ… Lúc này nhất
định Tả Húc đã bị đám phóng viên kia cuồng oanh loạn tạc*. Dương Phỉ Nhi thật
đúng là không phải người tốt, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Cô ta
định sự dụng áp lực dư luận bắt cô giơ tay xin hàng hay sao?
(* làm loạn)
Cùng lúc đó
Trước cửa nhà hàng đám xe
các tạp chí cử đến đông như kiến. Tả Húc ngồi bên trong, xem ra hôm nay đi một
bước cũng khó.
Dương Phỉ Nhi thì như
không có chuyện gì xảy ra ngồi chọn bữa tối. Cô đặt một lát cá sống kẹp vào đĩa
Tả Húc, cười dịu dàng: “Cá
hồi tươi đấy, nếm thử đi.”
Trong đầu Tả Húc đang tìm
đối sách để ứng phó, không để tâm đến chuyện ăn uống. Hắn cũng không lo đến
chuyện phóng viên viết gì về mình, mà hắn chỉ sợ Lương Ưu Tuyền nghĩ ngợi lung
tung. Ngoại trừ việc lo lắng cho tâm tình của Đỗ Mai Mai, còn là