
c cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.”
Nghĩ đến những công ty khác, tóc gáy cô đều dựng hết
lên, hận không thể nhốt mình cả ngày trong nhà không ra cửa, cũng sẽ không giao
thiệp với những diễn viên khác.
Dịch Văn Trạch cười: “Em vẫn chưa quen sao?”
Giai Hòa ngượng ngùng cười: “Vấn đề tính cách, thực
khó để hiểu nhau được. Mở miệng nói tôi thêm một vài lời thoại thì tôi cũng
không biết nên từ chối thế nào.” Trên đời này có một loại người gọi là người
hiền lành, tuyệt đối là ám chỉ cô. Đột nhiên Giai Hòa có một cảm giác mình
giống như đang thiếu tiền người ta phải chạy quanh trốn nợ, nghĩ xong liền nội
thương suýt chết.
Người khác có thể sống cuộc sống thoải mái nhàn hạ,
ngày ngày luyện Thái Cực, vì sao bản thân cô lại không học được cách sống như
thế?
Dịch Văn Trạch ngẫm nghĩ một chút, nhìn cô: “Nói như
vậy, lần sau nếu có cơ hội hợp tác, hẳn là anh nên mời em ăn cơm nhiều hơn,
tranh thủ một chút để được biên kịch thiên vị?” Anh nói tuy rằng rất nghiêm túc
đứng đắn, ý cười bên môi cũng đã lan tràn trong mắt, có cảm giác trêu chọc.
“Chuyện đó…Thực ra tôi chỉ nói đùa thôi. Nếu tôi thực
sự có quyền lớn đến như vậy thì làm việc với biên tập, đạo diễn để làm gì?”
Giai Hòa giả vờ thoải mái, hắng hắng cổ họng.
Dịch Văn Trạch vẫn cười nhìn cô như trước, chỉ cười,
không nói thêm điều gì nữa.
Quả thực A Thanh không quen đi mấy con đường gần bệnh
viện, đi mua cơm rất lâu, khi cà phê tới tay đã hơi lạnh.
Lúc A Thanh vào, Dịch Văn Trạch không nói gì nữa, chỉ
mở máy tính, ngón tay thong thả gõ trên bàn phím, bắt đầu chậm rãi mà lướt web,
có cảm giác như thể anh không yên lòng.
Thấy anh nhíu mày, Giai Hòa chợt hiểu ra, chắc là mình
đã quấy rầy công việc của thần tượng. Rất thức thời, cà phê cũng chưa kịp uống,
cầm trong tay, vội vàng tạm biệt ra cửa.
Đến khi cơn căng thẳng bắt đầu biến mất hoàn toàn, thì
vẻ mặt không yên lòng lúc nãy của Dịch Văn Trạch lại không thể biến mất theo
được.
Mãi cho đến khi thang máy đinh lên một tiếng, cô mới
sực nhớ tới việc mình vẫn chưa đưa số điện thoại liên hệ cho Tiểu Âu, chỉ có
thể quay lại lầu ba, muốn mượn di động A Thanh dùng một chút. Vừa đi đến cửa
phòng bệnh liền thấy một bác sĩ cùng cô y tá lúc nãy đi ra, thấp giọng nói:
“Nhìn coi, thì ra siêu sao cũng không phải là việc người bình thường có thể
làm. Nếu là người bình thường thì đau đến mức không đứng dậy nổi chứ đừng nghĩ
đến chuyện gì khác.”
Giai Hòa nghe xong, trái tim hoảng loạn. Đợi A Thanh
vừa ra mới hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”
A Thanh a một tiếng: “Biên kịch, sao chị lại quay lại
thế?”
Giai Hòa bảo cô nhỏ giọng một chút: “Chị mượn điện
thoại của em một chút. Mà lúc nãy có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?”
A Thanh lập tức đè thấp giọng mình xuống: “Buổi sáng
đã kiểm tra rất nhiều lần, vốn định sắp sếp phẫu thuật vào trưa nay, nhưng Dịch
tiên sinh vẫn kiên quyết dời lại muộn hơn.” Cô đau lòng nhìn Giai Hòa, thở dài,
“Lúc nãy anh Dịch nói vẫn còn một nửa cuộc họp qua điện thoại cần tiếp tục, hỏi
bác sĩ thuốc giảm đau. Lúc này em mới phát hiện áo sơ mi của anh ấy đều ướt
cả.”
[1'>: 劈腿 [phách
thối'> – một từ chỉ việc chân đạp hai thuyền thậm chí nhiều thuyền [bắt cá
2 tay'> trong tình cảm, đây là từ những năm gần đây lưu hành phổ biến trong giới
trẻ Đài Loan.
Y tá vừa cầm khay thuốc đi vào, hai người tránh sang
một bên. Lúc cửa bị đẩy ra, ở vị trí của Giai Hòa, cô có thể thấy cửa sổ hết
sức rõ ràng, tâm hoảng ý loạn nhìn thoáng qua anh. Dịch Văn Trạch vẫn giữ
nguyên tư thế như lúc nãy, nhưng sắc mặt kém hơn rất nhiều. Khi thấy y tá bước
vào, anh chỉ vươn một cánh tay ra hiệu, im lặng nghe điện thoại.
“Có chuyện gì quan trọng đến như vậy?” Giai Hòa hỏi
xong mới cảm thấy không ổn.
“Em cũng không biết nữa.” A Thanh nhỏ giọng nói,
“Nhưng mà hình như Dịch tiên sinh đang nói chuyện với luật sư, có thể là việc
bàn giao công ty sau khi ly hôn cho cái cô Thiên Sở kia.” Cô nghiêm túc nói,
trong mắt đầy oán giận rõ ràng.
Không nghe thì tốt, nghe xong càng ngượng ngùng hơn.
Giai Hòa miễn cưỡng cười cười: “Đây là chuyện riêng
tư, chúng ta không nên nói nữa.”
Lúc cô gọi được điện thoại mới biết được Tiểu Âu bị
gọi về gấp, chỉ có thể gọi tiếp cho Kiều Kiều, bên kia bày ra tư thế ‘đại nhân’
không chấp ‘tiểu nhân’, nói cô phơi nắng chút đi rồi tính. Giai Hòa chỉ có thể
đi bộ xuống lầu, nhìn vài phóng viên đang ôm máy chụp ảnh hút thuốc, dường như
có nhắc tới tên của Dịch Văn Trạch cùng Thiên Sở…
Cổng chính của bệnh viện thực sự rất đông. Cô sợ Kiều
Kiều không thấy mình, liền đứng ở ngoài cổng chính chờ, dẫm chân lên bệ của bồn
hoa cao hơn mười cm, lơ đãng nhìn những người đứng túm tụm gần đó, đánh giá
thần sắc của bọn họ, âm thầm biên soạn câu chuyện phía sau của mỗi người, coi
như là một bài tập thực hành nghề nghiệp.
“Giai Hòa,” Kiều Kiều dùng giọng khàn khàn gọi cô một
tiếng, giữ chặt tai nghe.
Trong một thoáng Giai Hòa không phản ứng kịp, nhìn chị
hơn nửa giây mới ý thức được chuyện gì xảy ra, chui vào xe.
“Gọi em nãy giờ,” Kiều Kiều giận dỗi, “Nghĩ cái gì vậ