
ã cho A Trạch đọc. Tôi không có ý gì khác,” Thiên Sở cầm di động ề, “Nhìn
sắc mặt của cô, hẳn A Trạch vẫn chưa nói cho cô biết chuyện này. Cô cũng là
người thuộc giới giải trí, nên tôi tin rằng cô cũng hiểu, bây giờ không phải là
thời điểm để mấy ảnh chụp như thế xuất hiện.”
Tai bay vạ gió…
Trong đầu Giai Hòa chỉ nảy ra ý nghĩ này.
短暂的返沪 –
ngắn ngủi phản hỗ. 滬瀆 sông Hỗ Ðộc, ở vào địa
hạt tỉnh Giang Tô, nên bây giờ gọi xứ Thượng Hải là đất Hỗ.
返沪: return to Shanghai [Thượng
Hải'>.
[…'>
Hai y tá từ trên lầu đi xuống, một cô lại len lén ngắm
vài lần, phỏng chừng cũng đang nghĩ đến chuyện vào chung với Dịch Văn Trạch,
nhỏ giọng nói chuyện với người đi bên cạnh, lướt ngang qua Giai Hòa.
“Thật ra thì những việc như thế này cũng không cần
thiết phải giải thích.” Giai Hòa chờ xung quanh im lặng mới mỉm cười nhìn Thiên
Sở, “Anh Dịch không nói cho tôi biết, có thể là anh cũng cảm thấy chuyện này
không nhất thiết phải chú ý tới, chỉ là một lần ăn sáng chung mà thôi.”
Biên kịch thực sự là một nghề nghiệp tốt, xuất khẩu
liền thành văn, không tốn sức chút nào. Giai Hòa đã không hề giống cô gái ở cái
năm ngu ngốc chỉ biết nghe người ta nói này nói nọ. Nghe nửa tiếng đồng hồ, bị
nội thương suýt nữa mà chết…
Thiên Sở nở nụ cười, vỗ vỗ vai cô: “Đừng nghiêm túc
như thế, chuyện giống như thế này cũng đã quen rồi. Trước kia tôi cũng như vậy,
bị người ta đâm sau lưng cũng không biết, xảy ra vấn đề mới hốt hoảng đối phó,
vô cùng mệt mỏi.” Lời nói của Thiên Sở là trong bông có kim, châm rất đúng chỗ,
cũng không để lại dấu vết.
Giai Hòa cười cười: “Thế nào thì cũng cảm ơn cô.”
Thiên Sở còn nói vài lời dặn dò, thoạt nhìn cứ như
những người quen lâu năm, trước khi đi còn nói tới chuyện tìm người đại diện
sản phẩm kia, rằng là đối với Giai Hòa, nếu có cơ hội thì cô sẽ ưu tiên bạn bè
trước hết. Giai Hòa cũng cười ha ha, ngoài miệng nói cảm ơn nhiều, trong lòng
lại âm thầm mắng Tiêu Dư đang ở chốn Bắc Kinh xa xôi…
Chắc là do sợ phóng viên bám đuôi, Thiên Sở vội vàng
rời đi.
Giai Hòa không có đồng hồ, di động lại bị hỏng, chỉ có
thể dựa vào mức độ đói bụng của mình mà đoán đoán thời gian, không biết là mình
nên đi ăn cơm rồi về thăm thần tượng, hay là thăm thần tượng rồi đi ăn cơm. Cứ
vừa nghĩ nghĩ vừa đi như vậy cũng chậm rì rì trở về lầu ba tìm xem Tiểu Âu đang
ở đâu. Lúc này mấy phóng viên đã bị y tá đuổi sạch, bên ngoài phòng bệnh chỉ có
A Thanh đang gọi điện thoại, dường như là đang sắp xếp lại lịch công việc.
“Biên kịch,” A Thanh vừa nhìn thấy cô, cầm điện thoại
gọi, “Đúng lúc không có ai ở đây, chị giúp em với.”
Ngoắc, mở cửa, hành văn vô cùng liền mạch lưu loát.
Giai Hòa cũng không biết nói thêm cái gì nữa, đi vào
bên trong.
Phòng rất sạch sẽ, chỉ có hai giường bệnh, bên giường
trống đặt rất nhiều hoa đủ màu sắc, nhìn đẹp vô cùng.
Dịch Văn Trạch nằm ở chiếc giường bên cạnh cửa sổ, ánh
nắng những ngày xuân vây bọc lấy anh. Anh ngẩng đầu, im lặng nhìn Giai Hòa.
Trên người anh là áo sơ mi màu trắng đơn giản, cổ tay áo được lật tới khuỷu
tay, đắp một cái chăn màu trắng.
Bên cạnh anh là máy theo dõi, nhưng trước mặt lại đặt
một chiếc laptop đương mở ra.
Giai Hòa nhìn anh đang đeo tai nghe màu xanh, đoán là
anh đang gọi điện thoại, dùng khẩu hình gọi một tiếng: anh Dịch.
Anh mỉm cười: “Em chờ anh một lát, anh gọi xong cuộc
gọi này đã.”
Giai Hòa nghe lời ngồi xuống, đặt balô ở trên đùi, yên
lặng chờ anh gọi điện thoại, không dám phát ra tiếng động nào.
Dường như Dịch Văn Trạch đang họp qua điện thoại, báo
cáo gì đó, hình như là chuyện công ty của anh.
Cuộc đời nghệ sĩ thực sự rất vất vả, có tiền rồi thì
lại mang vào đầu tư tiếp. Tốt nhất là kiếm được một khoảng bự thì mới không cần
dãi nắng dầm mưa. Đã làm một fan hâm mộ bí ẩn thâm niên mười mấy năm, cô vẫn
còn khá quan tâm đến sự nghiệp của thần tượng. Mặc dù không nổi đình nổi đám
như các tiền bối đi trước nhưng coi như cũng có tài sản không nhỏ đâu…
Giai Hòa thầm ngưỡng mộ thần tượng mình thực chuyên
nghiệp, lại không để ý mình đang nhìn anh. Mãi cho đến lúc Dịch Văn Trạch cầm
lấy cốc nước, nhìn cô một cái, Giai Hòa mới chuyển tầm mắt đi chỗ khác. Uống
hơn nửa cốc nước thanh cổ họng, Dịch Văn Trạch đặt chiếc cốc thủy tinh xuống,
tiếp tục cuộc họp qua điện thoại, phần lớn là anh im lặng lắng nghe, thi thoảng
mới nói vài ba câu.
“Em đang nghĩ cái gì thế?” Không biết từ khi nào anh
đã ngắt điện thoại, vẫn nhìn màn hình gõ chữ như trước.
“Không có gì ạ.” Giai Hòa vội nói.
“Ăn cơm chưa?”
Giai Hòa do dự một chút, thành thực nói vẫn chưa.
Anh quét mắt qua góc phải màn hình: “Một giờ rưỡi vẫn
chưa ăn cơm?”
Giai Hòa muốn nói là mình không có cơ hội nào mà ăn
một miếng, vừa đến bên miệng liền nuốt trở vào, chỉ thuận miệng nói qua loa:
“Tôi quên mất.”
“Quên?” Tay Dịch Văn Trạch ngừng một chút, bình thản
lập lại.
“Tôi dậy quá muộn,” Giai Hòa ngượng ngùng bổ sung,
“Vừa nghe Kiều Kiều nói anh bị thương, chưa kịp ăn uống gì liền chạy đến đây.”
Sau đó nhìn thấy một đàn phóng viên, sau đó lại bị Thiên Sở kích thí