
n sát nhân.
Làm thế nào để nịnh vợ đây?
Mấy đứa bạn có kinh nghiệm phong phú.
Một cách có hiệu quả nhất là, trước tiên tặng quà cho cô ấy, nói những lời
ngọt ngào, sau đó trên giường thì phải tỏ vẻ ngoan ngoãn, hầu hạ cô ấy
hết mình, cho dù oán hận lớn như trời cũng tan biến hết.
Hạ Ngọc
Cẩn đem theo lá gan ăn chơi của mình, chạy đi, cầm lấy hai bàn tay thô
ráp chai sạn của Diệp Chiêu, vuốt mạnh vài cái, sau đó kéo mạnh về phía
ngoài. Diệp Chiêu lúc đầu ngớ ra một lúc, không động đậy. Đợi lúc cậu ta kéo mạnh lần thứ hai, mới tỉnh ngộ ra, vội vàng nửa đẩy nửa đi theo cậu ta, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi đến hồ nước trong nội
viện. Đúng lúc đang định hỏi gì đó, lại bị Hạ Ngọc Cẩn ấn xuống tràng
kỷ, lấy từ trong lòng ra một chiếc lược sừng tê giác mai rùa mới lạ, xõa mái tóc ra, búi lại cho cô ấy một kiểu mới, rồi nhẹ nhàng cầm lên một
chiếc trâm hình hoa mộc lan đặc sắc được chạm khắc từ viên ngọc Dương
Chi, còn móc một viên ngọc trai nhỏ, đơn giản nhưng lại vô cùng đẹp và
sang trọng. Đây là đồ cậu ta chọn mất ba canh giờ ở Trân Bảo Các là một
cửa hàng đồ trang sức mà phụ nữ khuê các ở toàn kinh thành này thích
nhất. Tiêu tốn ba trăm hai lượng bạc, giày vò ông chủ suýt chút nữa nôn
ra máu chỉ với hy vọng có thể mang một chút vị con gái nhu mì cho người
vợ quá nam tính của mình, khiến những lời ngọt ngào phía sau của cậu ta
càng dễ dàng thốt ra.
Kết quả…
Diệp Chiêu không xấu, tạo hình không xấu, chiếc trâm cũng không xấu.
Chỉ là kết hợp với nhau giống như kết một cái nơ trên người con bố mẹ uy mãnh, nhìn ngứa mắt bao nhiêu thì ngứa mắt bấy nhiêu.
Hạ Ngọc Cẩn nhìn món quà mình đã chọn lựa cẩn thận, có phần bối rối.
Diệp Chiêu đưa tay vuốt ve chiếc trâm tinh xảo, cũng không có phản ứng gì, buồn bã hỏi: “Cái thứ này hợp với thiếp sao?”
“Đẹp lắm!”. Hạ Ngọc Cẩn trong lòng đang âm thầm rơi lệ, cậu ta hít sâu một
hơi, định lại thần trí, đuổi hết mấy đứa nha đầu thích tò mò, nhẩm lại
mấy lần bản thảo, cố gắng tán dương: “Ta gần đây thấy A Chiêu….A Chiêu
thật…thật…thật xinh đẹp”.
Diệp Chiêu nghe đối phương đang tán dương mình, lập tức đáp lại “Anh còn đẹp hơn”.
“Phì. Ta đây là đàn ông! Đẹp cái nỗi gì”. Cảm tình mà Hạ Ngọc Cẩn khó khăn
lắm mới vun đắp được bỗng chốc tan biến hết. Tức đến nỗi dựng lông lên,
vừa mới mắng hai câu, chợt nhớ lại ý định ban đầu, lại kìm chế sự tức
giận lại, tìm lại chút lương tâm đã còn không nhiều, tán dương ưu điểm
duy nhất trên người cô: “Chân của nàng thật đẹp”.
Diệp Chiêu nhìn vào mắt cậu ta, hình như đang phân biệt thật giả: “Chàng thích chân thiếp?”.
Hạ Ngọc Cẩn khó khăn lắm mới nói ra ý nghĩ của mình, nhưng lại bị cái nhìn trực diện của cô làm cho đỏ mặt, vì thế nghiến răng nói: “Thì sao
chứ?”.
“Được thôi”. Lời vẫn chưa nói hết, hai chân của Diệp Chiêu đã nhanh chóng đặt lên người cậu ta, móc lấy eo cậu ta, kéo lại, cứ bám chặt lấy “Thích thì nói sớm đi, người một nhà mà còn khách sáo gì
chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn không có sự chuẩn bị, bị kéo mạnh, lao về phía trước, chân không đứng vững, loạng choạng ngã vào lòng cô.
Diệp Chiêu ôm lấy eo cậu ta, nâng khuôn mặt cậu ta lên, kéo tay cậu ta, đặt
lên chân mình, cách một lớp vải, nhẹ nhàng đưa đẩy, sau đó đặt hai môi
lên mũi cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Thích sờ thì sờ, anh thích sờ thế nào
thì sờ thế đó”.
Rõ ràng là cậu ta đến để làm lành! Sao lại để vợ dụ dỗ chứ?
Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhiên ra tay, dang hai tay ra thực hiện, vuốt ve chân vợ
từ trên xuống dưới vài lần, rồi từ bên ngoài sờ vào trong. Đang muốn cởi quần áo để hành sự, bỗng nhiên thấy phần dưới thân lành lạnh có gì đó
không đúng, vội vàng túm lấy dây quần của mình, định thần lại: “Trời ạ!
Nàng sờ lung tung kho lương thảo của ta làm gì đấy?”.
Diệp Chiêu ngẩng đầu hỏi: “Chàng không thích sao?”
Hạ Ngọc Cẩn tức giận: “Tất nhiên là không thích!”.
“Ờ…” Diệp Chiêu sờ cái kho lương thảo trong tay càng lúc càng chan chứa, lại vuốt nhẹ cửa kho, đưa ra phán đoán chính xác: “Anh em của chàng lại
thích”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy anh em không biết điều của mình, vừa thích vừa ghét lẫn lộn…
Diệp Chiêu tiếp tục dụ dỗ anh em cậu ta.
Hạ Ngọc Cẩn vội vàng ngăn lại sự mê hoặc đang dâng lên từng đợt, nghiến
răng, hạ quyết tâm, tóm lấy tay cô, thở hổn hển, định gỡ những ngón tay
ra, giọng nói dứt khoát: “Ai thích chứ?”.
Sự tiếp xúc giữa da thịt đem lại một niềm hạnh phúc ngắn ngủi được an ủi.
Diệp Chiêu trên dưới cả người đều đang kêu la muốn làm cái gì đó cho đối
phương vui vẻ. Cô thấy biểu hiện của con báo trắng bị ức hiếp, muốn vùng vẫy trốn thoát, bất giác sinh ra một cảm giác sảng khoái, tạm thời xóa
đi sự buồn bã đang nặng nề trong lòng. Cô thấy đối phương muốn chạy
trốn, sao để đối phương thoát khỏi sự khống chế dễ thế được? Liền nắm
bàn tay lại, nắm chặt điểm yếu của huynh đệ, uy hiếp đe dọa: “Người vẫn
còn trong tay, chàng dám trốn?! Không muốn sống nữa phải không?”.
Cho dù huynh đệ không chịu được sự mê hoặc, thông đồng với địch phản quốc, cũng là anh em tốt máu mủ của cậu ta!
Bất kỳ người đàn ông nào cũng đều không thể từ bỏ việc cứu