Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328283

Bình chọn: 8.5.00/10/828 lượt.

giúp người anh em trong nhà!

“Nhẹ một chút! Cẩn thận một chút!”. Hạ Ngọc Cẩn nhớ lại cái đám ma hoa đường ở phòng luyện võ, tự biết độ cứng của người anh em không thể bằng những người sắt được, sợ đến nỗi hét to lên. Chỉ sợ tâm tư cô không tốt, mất

sự kiểm soát sức mạnh, gây ra thảm kịch trong họ hàng. Vì thế không dám

chạy nữa, ngoan ngoãn đứng đó, tùy ý xử lý, tuy trong lòng chịu uất ức,

có cảm giác như trộm không được gà lại còn mất bát gạo.

Diệp Chiêu thấy cậy ta nghe lệnh, liền chú tâm vào chăm sóc kho lương thảo.

Hai người quấn lấy nhau càng lúc càng sâu sắc.

Bên ngoài căn chòi, mưa to rơi trên mặt nước, trên sỏi, trên cành cây, phát ra những tiếng ầm ầm, che đi tiếng thở hổn hển của đôi nam nữ đang quấn lấy nhau.

Hạ Ngọc Cẩn một chân quỳ bên trường kỷ, cúi người

xuống, chiếc áo gấm trên thân vẫn còn gọn gàng, che đến đùi nhưng chiếc

quần thì không biết đi đường nào rồi. Trong sự tung tóe của nước mưa, có hơi lạnh, chỉ có bàn tay rất vô sỉ, cứ du hành bên trong, tùy ý đụng

chạm, hoặc chà sát, hoặc cào nhẹ, hoặc là trêu ghẹo, những chỗ đã trải

qua, hình như bị dung nham che phủ, như bị điện chạy qua. Thật là một

cảm giác sung sướng nóng ran khó mà hình dung được. Dần dần, đôi mắt đẹp của cậu ta tràn đầy tia nhìn dục vọng, hàm răng trắng gắng gượng nhẫn

nại, không ngừng run rẩy đập vào nhau, thở hổn hển, thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên yếu ớt.

Cậu ta nói: “Nàng là đồ khốn vô sỉ! Có còn mặt mũi không vậy? Làm gì có chuyện ban ngày ban mặt quan hệ ở căn chòi chứ?”

Diệp Chiêu hôn lên môi cậu ta, hai tay đẩy nhanh tốc độ, trả lời với hành động càng không muốn mặt mũi.

Hạ Ngọc Cẩn: “Nàng còn thế này nữa, ta tức thật đấy!”.

Diệp Chiêu dừng động tác lại, cắn vào tai, hỏi lại: “Vậy…không làm nữa?”.

Nước trên bếp đã gần sôi, đỉnh điểm của dục vọng vẫn chưa đến, không có lối

thoát cứ dồn lại ở chỗ đó, thật là khó chịu quá đi mất.

Hạ Ngọc

Cẩn chịu được, nhưng người anh em của Hạ Ngọc Cẩn không chịu được, thế

là cũng cố gắng thuyết phục cậu ta tạm thời bỏ thể diện đi, cùng nhau

phản bội.

Hạ Ngọc Cẩn len lén quay đầu, trái phải nhìn bốn phía, chỉ sợ có kẻ tò mò đang trốn ở nơi khuất nhìn thấy cảnh ngượng ngùng này.

Diệp Chiêu vui vẻ xóa tan sự nghi ngờ của cậu ta: “Không có người đâu”.

Hạ Ngọc Cẩn do dự không yên tâm.

Diệp Chiêu: “Mưa quá to, không nghe thấy đâu”.

Hạ Ngọc Cẩn vẫn không yên tâm.

Diệp Chiêu: “Tôi không nói nữa”.

Hạ Ngọc Cẩn đập ghế “Tiếp tục!”.

Đối phó với lưu manh càng phải lưu manh hơn đối phương.

Hạ Ngọc Cẩn lao lên, kéo quần áo, phải lột sạch vợ hơn cả mình.

Nửa thân trên săn chắc phẳng lì của Diệp Chiêu, cậu ta không mấy hứng thú,

bèn tìm vị trí nút thắt của dây lưng, thuận tiện kéo lỏng ra, sau đó ôm

lấy đôi chân thon dài đẹp trắng nõn mà vẫn khao khát trong mộng, hôn

mạnh vài cái, ôm lấy cái eo nhỏ, chỉ thấy chỗ vòng cung đó, sâu hun hút, lập tức mang theo dũng khí mạnh mẽ nhất, xâm chiếm thẳng vào đó, chuẩn

bị chiếm lấy ưu thế.

Sắp đến thời khắc đi đến thắng lợi.

Trời đất bỗng nhiên chuyển đổi.

Là đại lưu manh nhớ lại lời dạy của Hải phu nhân và “sở thích” của chồng,

bèn lật người một cái. Khéo léo đẩy cậu ta ngồi lên, ổn định lại hình

thế, nhằm trúng vào mục tiêu, rồi dạng chân mạnh mẽ, vừa ngồi đã đến tận cùng luôn.

“Ta làm!” Hạ Ngọc Cẩn không kịp tự vệ, lại cảm thấy thất bại.

“Không tồi” Diệp Chiêu động đậy vài cái, tự nói một mình: “Quả nhiên là không đau, Hải phu nhân thật không lừa ta”.

Biết đau mà còn dũng mãnh thế, không đau thì sao?

Người vợ này một khi đã hung lên thì không phải là người.

Hạ Ngọc Cẩn thấy tương lai của mình ngày càng nguy hiểm.

Tướng quân bắt đầu dũng mãnh tấn công, sự hứng thú và lo lắng khác với lần

đầu chinh phạt, trong quá trình giao chiến tiếp có cái cảm giác sung

sướng khác hẳn với cảm giác công thành phá trận trước kia, khiến cô chỉ

muốn nhiều hơn chút nữa, lại hơn chút nữa. Khiến tiết tấu đều đều như

trống đánh đó, nhanh chóng dồn dập lên xuống. Họa tiết đẹp đẽ trên chiếc áo gấm, thấm đầy những vết nước mờ mờ. Dục vọng kìm nén một cách tự

nhiên, trong cái vòng tự nhiên đang tuần hoàn, bỗng nổ tung mãnh liệt,

nông sâu nhanh chậm, tiết tấu dồn dập, cô muốn dẫn đầu xâm chiếm trận

địa của quân địch, nắm vững khống chế tất cả mọi thứ trên chiến trường,

không cho phép bất kỳ ai chống lại sự chỉ huy và mệnh lệnh của cô.

Sự tàn bạo được kìm nén trong xương cốt đang chuẩn bị dâng lên.

Đây mới chính là bản tính đích thực mà cô cố gắng che giấu.

“Khốn kiếp! Ta muốn ở bên trên!”.

“Anh nói gì cơ? Mưa to quá, không nghe rõ”.

Sự vùng vẫy và chống lại của Hạ Ngọc Cẩn bị Diệp Chiêu lờ đi. Cậu ta cứ hò hét, hai cổ tay bị nắm rất chắc, cứ cố định ở chỗ tựa lưng của chiếc

trường kỷ. Tà áo cuối cùng cũng bị bung ra, để lộ ra cái cổ đẹp trắng

ngần, ở chỗ cổ họng liên tục nuốt nước bọt, cái cảm giác bị cầm tù đem

lại cái cảm giác sung sướng cực độ, cùng với từng trận từng trận lẫn lộn với nhau, cũng không biết rõ bản thân mình rốt cuộc muốn cái gì nữa.

Diệp Chiêu bỗng dừng lại, thay anh ta chỉnh lại tà áo và tó


Teya Salat