
đường quả thật không mấy lịch sự, liền nhìn vào ánh mắt bất ổn của cô và hỏi: “Chị về nhà
tắt bếp ga trước? Hay là quay trở lại ăn cơm? Đi đâu trước cũng được, em không vội, cũng chẳng hẹn hò với ai, có thể đi với chị.”
Bếp ga
của nhà Long Vịnh Thanh mấy tháng nay chưa hề động đến rồi, cần gì phải
tắt, hơn nữa trong tình huống này, thực sự cô rất sợ phải ở trong nhà
với Vi Trần, thôi thì cứ mặt dày đến cùng, ngượng ngập cười cười, nói:
“Chị định ra ngoài ăn cơm, hình như chưa bật bếp ga, ha ha ha, là chị
nhớ nhầm, chúng ta quay lại ăn cơm đi, chị sắp chết đói đến nơi rồi đây
này. Này, Vi Trần, em thả tay ra được không? Em nắm chặt như vậy làm tay chị đau quá.”
Lúc này Quan Vi Trần mới thả tay cô ra, cong môi
lên cười, ra vẻ tủi thân trách móc một câu: “Không còn cách nào khác,
Vịnh Thanh, chị nhìn thấy em xong bỏ chạy, làm em bị tổn thương ghê
gớm.”
Trở về lại quán ăn lúc nãy, chỗ ngồi vẫn còn đó, người phục vụ giúp cô kéo ghế, cô tự chọn cho mình món thịt bò sốt tiêu. Lúc này
đây, họ vẫn mỗi người một câu tiếp tục nói chuyện.
“Lúc nãy quả
thật chị không nhìn thấy em, Vi Trần, em nghĩ xem, giữa chúng ta không
thù không oán, chị lại không nợ tiền của em, cần gì phải trốn tránh em,
đúng không?”
Không biết trên thế giới này còn có ai nói dối một
cách trơn tru hơn như vậy không, nói đi nói lại liên tục cho đến khi
người khác tin mới thôi. Trong số những người Quan Vi Trần quen biết,
cũng chỉ có Long Vịnh Thanh có nội công thâm hậu như vậy thôi, nghĩ kĩ
lại, môn học nói dối này, cô ấy chính là người thầy đầu tiên của anh.
Nghĩ đến chuyện trước đây, anh cười nhẹ, bảo người phục vụ cho thêm một
cái ly, tự tay rót rượu vang cho cô, “Ba năm qua, chị chẳng thay đổi
chút nào, nói cái gì cũng phải nói cho đến khi người khác tin mới được.
Em đầu hàng, là em hiểu lầm chị, là em sai.”
“Đó là vì chị nói
thật, mọi người chẳng có lý do gì để không tin chị.” Long Vịnh Thanh
cười vô tư, nâng ly chạm vào ly rượu của Vi Trần, “Được rồi, chúng ta
đừng nói chuyện này nữa. Hôm nay là ngày tốt, hơn nữa hiếm khi mới gặp
nhau ở đây, uống rượu đi đã, chị đây chúc em lễ tình nhân vui vẻ.” Nói
xong, không cần biết người ta có kịp phản ứng lại hay không, cô ngửa cổ
uống một hơi hết sạch.
Hiếm khi mới gặp nhau ở đây...
Quan Vi Trần cũng nâng ly, đắm đuối ngắm nhìn khuôn mặt của Long Vịnh Thanh
dưới ánh đèn màu đỏ ấm áp, hai người không cùng sống trong một thành
phố, khó khăn lắm mới gặp nhau, theo như toán học xác suất, xác suất này cao không thua kém gì so với việc trúng số năm trăm vạn tệ, nhưng nếu
như có người cố ý đợi ở đây thì sao? Vậy thì xác suất này phải nhân lên
mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần?
Ba năm không gặp, cô vẫn như xưa, ra khỏi cửa lúc nào cũng phải ăn mặc gọn gàng, thích mặc loại quần áo có kẻ sọc phóng khoáng, tóc ngang vai, nhuộm nâu màu hạt dẻ, tóc mái để rất dày, cắt vừa đúng ngang chân mày, để lộ ra khuôn mặt chỉ to như
bàn tay, nhìn giống như học sinh cấp ba, mỗi khi cười nhìn rất vô tư,
mỗi lần uống rượu thì bạt mạng, bất kể ly to hay ly nhỏ, đều một hơi
uống sạch.
Trước đây anh cũng đã từng vô số lần tưởng tượng về
khuôn mặt của cô, tưởng tượng khi gặp lại, cô sẽ có thái độ gì, cũng đã
từng không ít lần cảm thấy đau lòng, không dám nghĩ tiếp, không dám nhớ
lại đêm hôm đó, khi anh đè cô dưới thân mình, khuôn mặt của cô đầm đìa
nước mắt, hai tay giữ chặt lấy vai anh, mơ hồ kêu tên của một người, anh không tài nào nghe được cô gọi tên của ai. Sau khi xảy ra chuyện đó, có dạo anh cho rằng khi họ gặp lại nhau, chắc chắn sẽ không cách nào cười
nói như trước đây nữa. Giờ đây nhìn nụ cười thuở nào của cô, anh cảm
thấy như được giải thoát, uống hết rượu trong ly, lại rót thêm hai ly
nữa cho hai người, nhẹ nhàng chạm vào cốc của cô, nói:
“Ly này không phải chúc lễ tình nhân vui vẻ, mà là chúc mừng sinh nhật Vịnh Thanh, sinh nhật hai mươi bảy vui vẻ!
Long Vịnh Thanh bất mãn trừng mắt nhìn Quan Vi Trần, ra vẻ như vừa giận dỗi
vừa làm nũng đá vào cái chân ở dưới bàn của Vi Trần một phát, “Tên nhóc
chết tiệt kia, không nói ra tuổi của chị, không cảm thấy nhẹ lòng hả?
Mới có hai mươi lăm tuổi, em sướng thật đấy.”
“Này, hai mươi bảy
và hai mươi lăm, chỉ kém nhau hai tuổi, không cần phải tức giận đến vậy
chứ?” Quan Vi Trần không ngờ cô lại có phản ứng mạnh như vậy, bắp chân
bị giày cao gót của cô đá phải, đau nhói lên từng đợt, vừa xuýt xoa vừa
cúi người xuống bóp nắn chỗ đau. Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Long Vịnh
Thanh mà bật cười, “Nếu như chị còn bắt nạt em, em sẽ đánh trả đấy.”
Hai người gây sự với nhau một lúc, khúc mắc trong lòng cả hai cũng biến
mất, vừa nói chuyện vừa ăn uống vui vẻ. Ăn xong đã là mười một giờ đêm.
Khi bước ra khỏi nhà hàng, trời bỗng đổ mưa phùn, nhiệt độ đột ngột hạ
xuống mấy độ liền, họ đều không mang theo ô.
Long Vịnh Thanh vốn đang bị cảm, không nhịn được oán thán một lúc.
Quan Vi Trần đi bên cạnh cô, nhạy cảm phát hiện ra sự khác lạ của Vịnh
Thanh, liền cởi áo khoác ra choàng lên vai cô, Long Vịnh Thanh hết hồn,
vội vàng kéo x