
hinh bỉ đến nơi vậy. Những
quán ăn đàng hoàng một chút chỉ phục vụ những món ăn dành cho các cặp
tình nhân, hơn nữa ngoài cửa còn treo một bảng hiệu cầu kì bằng gỗ trước cửa, trên đó viết: hết chỗ, xin dừng chân. Chỉ có quán mì sợi thịt bò ở góc đường chẳng có bóng dáng một thực khách nào, vắng lặng đến nỗi
chẳng ăn nhập gì với sự náo nhiệt của con đường này cả. Người bán mặc bộ áo quần truyền thống của vùng Lan Châu để đóng giả làm người Lan Châu,
nhìn thấy Long Vịnh Thanh đi ngang qua còn cất giọng gọi cô: “Này, cô gì ơi, đừng đi về phía trước nữa. Trước đó cũng đều là nhà hàng dành cho
các cặp tình nhân thôi, một người thì đến đây ăn mì đi, dù sao cũng đang vắng khách, tôi giảm giá hai mươi phần trăm cho.”
Long Vịnh
Thanh không thèm để ý đến ông ta, cúi đầu đi qua trước mặt ông ấy. Một
người cô đơn trong ngày lễ tình nhân này đã đáng thương lắm rồi, mà cô
mà thèm vào ăn loại mì giảm giá hai mươi phần trăm đó sao, cô không muốn ngày càng đẩy mình vào hoàn cảnh thê thảm hơn nữa, cho dù là một mình
cũng phải đến một nhà hàng đàng hoàng để ăn.
Sau mấy lần liền bị
nhà hàng từ chối ngay ngoài cửa, nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng tìm
được một nhà hàng kiểu Pháp rất có phong cách, nhưng phải ngồi ghép bàn
với một người khách khác. Long Vịnh Thanh vốn không ưng ý lắm, nhưng
nghe nói là một chàng trai độc thân, liền nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Có thể quen biết thêm với một người con trai cũng tốt, biết đâu đó là một người có tương lai thì sao?
Người phục vụ đi liên hệ với anh ta, cô hỉ hả ôm suy nghĩ ngây thơ đó đứng
đợi trước quầy tiếp tân. Ánh mắt dõi theo bước chân người phục vụ đến
bàn ăn dành cho hai người đó, là vị trí cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài sẽ
thấy được đài phun nước của quảng trường, lãng mạn đấy chứ, điều quan
trọng nhất là anh chàng đó trông rất trẻ, áo quần chỉnh tề bắt mắt, bước đầu có thể nhận định là một người con trai tốt, cho tám điểm.
Long Vịnh Thanh âm thầm cho điểm người ta, trong lòng cảm thấy rất đắc ý,
cũng may lúc nãy không tự coi thường bản thân mình mà đi ăn mì giảm giá
hai mươi phần trăm, nghĩ đến đó, khóe miệng cô bất giác cong lên thành
một nụ cười. Lúc này người phục vụ đã giải thích cho người kia xong toàn bộ sự việc, chỉ tay về phía cô, người ngồi đó ngẩng đầu lên nhìn theo
cánh tay của người phục vụ, đúng lúc chạm vào ánh mắt của cô, hai người
hóa đá ngay tại chỗ. Đột nhiên, Long Vịnh Thanh quay người bỏ chạy.
Người sinh ra đúng ngày Thất Tịch, quả nhiên không được ông trời quan tâm
thương xót, ý định của cô rất trong sáng, chỉ muốn ra ngoài ăn một bữa
cơm mà thôi, không những nghe được tin không muốn nghe nhất, còn gặp lại người mà không nên để cô gặp nhất.
Thế giới này thực sự bị thu
nhỏ lại rồi chăng? Hoặc cũng có thể nói, thượng đế chê bai cuộc sống của cô còn chưa đủ giống tuồng chèo, trong một ngày bi đát như hôm nay, lại để cô có một cuộc gặp gỡ trớ trêu như trong phim truyền hình thế này.
“Chị Vịnh Thanh, Long Vịnh Thanh, là chị phải không?”
Phía sau vọng đến giọng nói nghi hoặc, hình như người đó đuổi theo, cô giả
vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi. Ban đầu còn đang đi, cảm thấy tiếng bước chân đuổi theo mình đang tới gần, bước đi của cô cũng vội vàng
hơn, cuối cùng gần như là chạy trên con đường nhỏ, nhưng người đó vẫn
không cho cô cơ hội trốn chạy, chạy mấy bước đã đuổi kịp, vươn tay giữ
lấy cánh tay cô, “Vịnh Thanh, em nhìn thấy chị rồi, chị chạy đi đâu
vậy?”
Bị người ta gọi đúng tên, cho dù da mặt có dày như tường
nhà thế nào đi chăng nữa, Long Vịnh Thanh cũng không thể giả vờ như
không nghe thấy, đành phải quay đầu lại, cười cười với người kia, nhanh
miệng nói: “Chị có chạy đâu, tự nhiên nhớ ra chưa tắt bếp ga ở nhà, muốn quay về tắt thôi mà. Ồ, Vi Trần, thật không ngờ lại gặp em ở đây. Dạo
này lớn quá nhỉ?”
Quan Vi Trần nhìn điệu bộ của Long Vịnh Thanh,
biết ngay cô đang nói nhảm, nhưng cũng không nhịn được cười: “Chị chỉ
lớn hơn em có hai tuổi, Long Vịnh Thanh, đừng ăn nói giống giọng điệu
của mấy ông bà già, còn nữa, chúng ta mới không gặp nhau ba năm, ba năm
trước em đã cao như vậy rồi, cho nên bây giờ em chẳng cao to hơn chút
nào nữa cả.”
Quan Vi Trần được coi là đẹp trai, da trắng, ánh mắt ấm áp. Khi nheo mắt cười sẽ làm cho người khác có được cảm giác dịu
dàng, hiền lành, vô hại, giống như những cậu sinh viên đẹp trai trong
truyện tranh Nhật Bản, cho dù không bao giờ làm nũng, dịu dàng đáng tin
cậy, tầm vóc đủ cao, hoàn toàn giống với dáng vẻ của người lớn, cũng đã
có vô số chị sinh viên tình nguyện nhảy vào lửa vì anh rồi.
“Mới
ba năm thôi, vậy mà chị cứ nghĩ đã lâu lắm rồi. Đúng rồi, không phải em
đang ở Nhật Bản à? Về nước lúc nào vậy?” Nhìn nụ cười của Vi Trần, thần
kinh căng thẳng của Long Vịnh Thanh cũng đã dịu lại đôi chút, thôi thì
cứ thoải mái nói chuyện trên trời dưới đất đi vậy.
“Về hơn một
năm rồi. Này, Vịnh Thanh, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi?” Quan Vi
Trần sợ Long Vịnh Thanh lại bỏ chạy, nên từ nãy giờ không dám buông tay. Hơn nữa, tư thế lôi lôi kéo kéo của hai người trên