XtGem Forum catalog
Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323155

Bình chọn: 10.00/10/315 lượt.

i đùa, “Đó, chưa di dời đã

gặp phải một hộ phản đối rồi.”

Trong phòng họp cười lên ầm ầm. Lý Tịch ngồi ngay bên cạnh cảm thấy cô thật mất mặt, vội vàng kéo gấu áo

của cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống, nào ngờ Long Vịnh Thanh có chết cũng

không chịu, “Sếp Hồ, em nói thật mà, trước nhà bọn em còn có một cây

ngân hạnh do ông nội em trồng, nếu đập phá nhà, cây ngân hạnh đó không

phải cũng bị đào lên ư? Gốc cây đó là ký ức tuổi thơ của em, em chịu

không nổi đâu.”

Sếp tổng khoanh tay trước ngực, ngồi trên ghế da

nhìn cô, “Long Vịnh Thanh, cô làm việc ở đây cũng sắp được ba năm rồi,

cô nói đi, ký ức thuở nhỏ quan trọng, hay là sự phát triển của công ty

quan trọng?”

Hai tay Long Vịnh Thanh nắm chặt lấy thành bàn, vốn

đang định nói, đương nhiên là ký ức tuổi thơ quan trọng, ai thèm quan

tâm đến sự phát triển của công ty, chỉ cần hàng tháng có lương là được.

Tiếc là những lời này chưa kịp nói ra đã bị Lý Tịch ấn xuống ngồi trên

ghế, vừa nhìn cô, vừa cười nói lấy lòng sếp tổng để giảng hòa, “Chi bằng như vậy đi, Vịnh Thanh, mình có ý kiến này này, đợi đến khi nào giải

tỏa, mình tìm mấy người anh em chuyên chăm sóc cây xanh, giúp cậu đào

cây ngân hạnh kia lên, trồng trước cổng nhà mới của cậu, cậu thấy thế

nào?”

Cũng may có sự ra tay của Lý Tịch mới ngăn chặn được tai

họa này, nếu không sau khi Long Vịnh Thanh nói những lời nói không lường trước hậu quả kia ra, lúc đó chắc chắn là cô phải trực tiếp đi thu dọn

đồ đạc, biến khỏi công ty ngay lập tức. Việc qua rồi nghĩ lại mới thấy

sợ, Long Vịnh Thanh đích thân đến quán starbucks mua một ly cà phê cảm

tạ ơn cứu mạng của Lý Tịch. Lý Tịch cầm tập công văn trên bàn dí mạnh

vào đầu cô, mắng xối xả, “Long Vịnh Thanh, khi làm việc cậu có thể động

não một chút được không, ai thèm quan tâm vào ký ức tuổi thơ của cậu,

cậu không thấy sao? Lúc đó trong phòng họp, ai nấy mắt xanh như mắt mèo, sếp tổng đã nói, nếu hạng mục này thành công, tiền thưởng cuối năm được tăng lên gấp mấy lần, trong mắt mọi người chỉ có cổ phiếu, chỉ có cậu

đứng đó giữ gìn ký ức tuổi thơ. Cậu cho tớ xin, nếu như không phải mình

giải vây, suýt nữa cậu đã đắc tội với mọi người trong công ty rồi.”

Long Vịnh Thanh nở một nụ cười, đưa ly cà phê lên đỉnh đầu, chuẩn bị cúi đầu sát đất để làm lễ, “Ân nhân, ơn cứu mạng của người, tiểu tử con cả đời

không quên, xin nhận của tiểu tử này một lạy.”

“Thôi thôi thôi,

mình đã chết đâu, cái gì mà lạy với chả lục.” Lý Tịch cầm lấy ly cà phê, cười cười trừng mắt nhìn cô một cái, quay người qua, tiếp tục công việc với mấy bản thiết kế.

Long Vịnh Thanh cũng trở về chỗ ngồi,

chuẩn bị bắt đầu làm việc, nhưng con chuột cứ đứng yên trên màn hình,

không cách nào mở những dữ liệu trên đó ra được. Trên màn hình là tấm

ảnh cũ được chụp lại bằng máy ảnh kỹ thuật số, tấm ảnh cũ quá rồi, có

chỗ đã bị ngả vàng nhưng nhìn vẫn rất rõ ràng, thấy rõ người chụp lại

tấm ảnh này đã tốn không biết bao nhiêu công sức. Trên tấm ảnh là một

cây ngân hạnh xanh tươi, từng chiếc lá hình rẻ quạt vươn ra đón ánh nắng mặt trời, trên lá vẫn còn đọng những hạt sương mai, đứng ở góc nào cũng đều có thể nhìn thấy những hạt sương long lanh, trên cành cây có một

chàng thiếu niên đang nấp trên tán lá đọc sách. Chắc là có cảm giác bị

người ta chụp ảnh, khó chịu nhìn qua bên này, ngũ quan thanh tú mang nét trẻ con, mái tóc đen ánh lên bởi những tia nắng, lộ ra cảnh sắc đắm say lòng người.

Người đó nhìn cô, qua màn hình máy vi tính, ánh mắt

đó giống như có thể vượt qua thời gian để đọng lại trên khuôn mặt cô,

sau đó cúi đầu xuống tiếp tục đọc quyển sách trên tay, “Vịnh Thanh, nếu

em còn quậy, anh sẽ không giúp em làm bài tập hè nữa đâu.”

“Ui

cha, sợ quá hà.” Cô phối hợp với mẩu đối thoại trong ký ức, lẩm nhẩm

trong đầu: “Anh dám không giúp em à, em sẽ đi méc thầy giáo, anh đọc

sách báo khiêu dâm.”

“Đây mà là sách báo khiêu dâm à, đây là tác

phẩm nổi tiếng.” Từ trong đám lá, anh tức lồng lộn giơ quyển sách lên

chứng minh sự trong sạch cho mình, “Em xem này, tác phẩm “Người tình”

nổi tiếng của Duras, anh mượn trong thư viện trường. Thư viện trường làm gì có sách báo khiêu dâm, đồ ngốc.”

Cô nhào qua xem, nhìn thấy

chữ chi chít trên đó, tự nhiên thấy như bị chóng mặt, thế là kéo cánh

tay anh giở trò, “Này, này, anh đọc cho em nghe với, trong đó viết gì mà làm cho anh đọc say sưa vậy?”

“Muốn biết thật à?” Anh nhìn cô,

thấy cô gật đầu liên tục, liền giở về trang một, đằng hắng một cái, bắt

đầu chậm rãi đọc, giọng của anh rất mượt mà, xung quanh gió thổi vi vu,

tiếng lá cây xào xạc, làm cho buổi sáng mùa hè đó thực sự trở thành vĩnh hằng. Cho đến mười hai năm sau, hôm nay hồi tưởng lại, cô vẫn có thể

nghe thấy rõ ràng đoạn văn đó:

“Một ngày nọ, khi tôi đã già, một người đàn ông tiến đến bên tôi, ở lối vào một nơi công cộng. Ông ta tự

giới thiệu mình, rồi nói, “Tôi biết bà đã nhiều năm rồi. Ai cũng nói khi còn trẻ bà rất xinh đẹp, nhưng tôi lại muốn nói với bà rằng tôi nghĩ

hiện giờ bà còn xinh đẹp hơn thời ấy nữa. Tôi yêu thích khuôn mặt bà lúc này hơn là khuôn mặ