
uống, khăng khăng bắt Vi Trần nhanh chóng mặc vào.
“Tim mạch của em không tốt, không cần phải chịu đựng làm gì, nhỡ may lại
ngất xỉu như trước đây thì sao? Chị bị ướt một tí cũng chẳng sao.”
“Em làm gì yếu ớt đến mức đó?” Quan Vi Trần cười trách móc, nhận áo khoác
rồi lại choàng lên người cô, “Từ nhỏ đến lớn, em chỉ ngất một lần đó
thôi, vậy mà chị cứ nhớ hoài.”
“Chỉ ngất một lần cũng đã doạ bọn
chị chết khiếp, biết không? Chị và anh Ngôn Từ cứ nghĩ em chết rồi, đang thương lượng với nhau xem nên bí mật chôn em ở đâu, để đốt xác phi
tang.” Long Vịnh Thanh không kéo chiếc áo đang khoác trên vai xuống nữa, nhắc đến chuyện hoang đường đã từng làm hồi nhỏ. Vốn định cười ha hả
một tràng, nhưng không biết vì sao, nhắc đến tên anh Ngôn Từ, cổ họng
đột nhiên thấy khô khốc, cười không nổi, cuối cùng chỉ có hai âm thanh
kỳ lạ “hơ hơ” phát ra từ cổ họng.
Quan Vi Trần cũng trầm mặc,
quay đầu đi nhìn đủ kiểu đèn sáng loáng, nhấp nháy trên đường. Những
ngọn đèn đó hoà lẫn vào với bầu trời đêm mênh mông, có cảm giác xa xôi
lúc ẩn lúc hiện, từ lâu lắm rồi trong ký ức, trên con đường nhỏ ngoài bờ ruộng cũng có thể nhìn thấy những ánh sao đêm lấp lánh trên bầu trời
hòa với ánh đèn của mọi nhà, đẹp đẽ mà rất chân thực. Anh nhìn bầu trời, hoài niệm mỉm cười, “Anh Ngôn Từ chắc cũng ra tù rồi nhỉ?”
“Nghe Vịnh Lục nói ra tù từ tháng trước.” Long Vịnh Thanh trả lời.
“Chị nói xem, lần sau anh Ngôn Từ gặp em, có còn vỗ vai dạy em học hút thuốc nữa không?” Quan Vi Trần cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn thái độ của cô.
Thái độ của cô rất lạnh lùng, ngước mắt nhìn xa xăm, cũng không biết đang
nghĩ gì, “Chắc chắn là có, cái người bảo thủ đó, không cho anh ta hút
thuốc chẳng khác nào giết anh ta cả.”
“Lần sau gặp nhau, em phải
mang theo một ít thuốc thơm mời anh ấy mới được, trong tù không được hút thuốc, chắc anh ấy khó chịu lắm.” Nói xong, Quan Vi Trần cũng học theo
bộ dạng của cô, ngước mắt nhìn xa xăm, những giọt nước mưa nhỏ làm ướt
đôi mắt của anh, thứ anh có thể nhìn thấy chỉ là một màn sương, mơ hồ
như màu xám của trời đêm.
Không được hút thuốc, Triệu Ngôn Từ, chắc anh phát điên lên mất phải không?
Long Vịnh Thanh tưởng tượng dáng vẻ buồn phiền ngồi vò đầu, rồi dáng vẻ sốt
ruột đứng ngồi không yên của anh, không nhịn được cười, cười mãi rồi
chẳng biết nên nói gì nữa. Mặc dù trên người đã khoác chiếc áo của Quan
Vi Trần, nhưng cô vẫn thấy lạnh. Nước mưa thấm trong gió lạnh len lỏi
vào cổ của cô, giống như ánh mắt người đó nhìn cô lần cuối, lạnh lùng và tuyệt vọng, cùng với một đêm nào đó, ánh mắt hằn lên tia máu đã cho cô
biết bao hy vọng đan xen vào nhau, làm cho cô nhất thời tỉnh ngộ, người
nào là thật, người nào là giả.
Đúng lúc này, Quan Vi Trần nắm lấy tay cô, “Vịnh Thanh, em biết chị cảm thấy có lỗi với anh ấy, nhưng đó
không phải là lỗi của chị. Em cũng chưa từng cảm thấy mình sai, chúng ta không có lỗi với bất kỳ người nào, thôn Long Sơn sắp bị di dời, quay về thăm lại lần nữa đi.” 3.
Việc di dời thôn Long Sơn, Long Vịnh Thanh là người biết sớm hơn bất kỳ
người nào. Hiện nay cô đang sống tại thành phố K, mặc dù là một thành
phố rất nhỏ, nhưng nhờ tiếng tăm của hai đô thị lớn được quốc tế hóa ở
lân cận, sự phát triển của thành phố này có thể nói là thần tốc. Những
công ty lớn nổi tiếng trong và ngoài nước đều có mặt tại khu công nghiệp của thành phố. Phát triển công nghiệp sẽ kéo theo nhiều ngành nghề khác cùng phát triển theo, giống như công ty trách nhiệm hữu hạn Viên Nghệ,
công ty chuyên làm đẹp cho khuôn viên gia đình mà cô đang làm đây.
Thành phố K tiếp giáp với nhiều thành phố lớn, nhưng xung quanh không có một
địa điểm nào trồng hoa và cây cảnh qui mô lớn cả, tổng giám đốc với đầu
óc nhạy bén không cam chịu việc chỉ thiết kế nội ngoại thất cho sân
vườn, sau khi tiếp nhận nhiều dự án xanh hóa sân vườn qui mô lớn, dã tâm ngày một lớn hơn, muốn xây dựng một địa điểm trồng hoa và cây cảnh qui
mô lớn, một mặt có thể giải quyết được đầu ra của các giống cây, giống
hoa quý được ươm trong nhà kính của công ty, một mặt thỏa mãn được nhu
cầu hòa mình vào thiên nhiên của các thành phố lớn xung quanh.
Vì việc này, công ty đã họp đến mấy lần rồi. Lần họp cuối cùng, tổng giám
đốc phấn khởi tuyên bố đã liên hệ được với phía đầu tư, mà địa điểm cũng đã chọn xong rồi, chính là thôn Long Sơn ở ngoại ô thành phố K, nơi đó
non nước hữu tình, khí hậu dễ chịu, nguồn nước dồi dào, là địa điểm lựa
chọn ưu tiên số một, không có nơi nào tốt hơn nữa cho việc gieo trồng
hoa cỏ cả.
Long Vịnh Thanh nghe quê hương của mình sẽ biến thành
địa điểm trồng hoa cỏ liền nhảy dựng lên, gào to lên ngay trước mặt đồng nghiệp trong công ty: “Sếp Hồ, không được di dời thôn Long Sơn, tổ tông nhà chúng em sống đời sống kiếp ở đó, di dời thôn làng đi chỗ khác,
chẳng khác nào nhổ cả gốc gác chúng em lên? Không được, không được, đưa
bao nhiêu tiền đền bù cũng không được.”
Tâm trạng của tổng giám
đốc đang rất tốt, không truy cứu tội Long Vịnh Thanh vì lý do cá nhân
làm gián đoạn cuộc họp, còn chỉ tay về cô cườ