
t vẫn cố chấp dõi về phía cuối trời Đông, Xi Vưu nói không gặp không về kia mà!
Thấy vậy Thanh Dương đành bất lực lắc đầu, y cũng không nổi giận, chỉ tựa lưng vào một gốc đào đợi cùng A Hành.
Vầng dương dần dần nhô lên, từ một hình bán nguyệt biến thành một chiếc đĩa
tròn vành vạnh, tỏa ánh nắng rực rỡ khắp rừng đào. A Hành bị chói không
mở nổi mắt, chỉ nghe Thanh Dương nói: “Muội còn muốn đợi bao lâu nữa
đây? Theo ta về nhà đi, hắn không tới đâu!”
A Hành nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không chịu đi theo Thanh Dương, bọn muội đã hẹn không
gặp không về mà! Hắn biết muội đang đợi hắn, nhất định hắn sẽ đến thôi!
Có điều trong lòng nàng chợt vang lên một giọng nói phụ họa với Thanh Dương, hắn không tới đâu, hắn không tới nữa rồi…
Giọng nói đó cứ ong ong bên tai nàng như sấm sét, càng lúc càng vang vọng, A
Hành chỉ thấy mắt nổ đom đóm, thân mình xiêu đi rồi ngất lịm.
Thanh Dương vội đỡ lấy A Hành, bấy giờ y mới nhận ra tuy A Hành chỉ phải chịu một thành linh lực từ phát chưởng khi trước của mình, nhưng do gấp rút
lên đường, chẳng kịp điều tức, lại đứng đợi suốt đêm, cộng thêm niềm bi
thương vô hạn, thương thế đã xâm nhập vào đến tâm mạch nàng.
Thanh Dương vừa giận vừa thương em gái, bèn ôm lấy nàng cưỡi lên Trùng Minh điểu, tức tốc trở về Hiên Viên sơn.
Vừa về đến Hiên Viên sơn, Thanh Dương đã thấy Ly Chu dẫn theo thị vệ chặn
đường, Ly Chu là khai quốc công thần của Hiên Viên, Thanh Dương cũng
chẳng dám vô lễ, vội bảo Trùng Minh điểu dừng lại.
Ly Chu hành lễ với y rồi cung kính thưa: “Bệ hạ sai thần trói vương cơ đưa đến cung Thượng Viên chờ xử lý.”
Thanh Dương khách sáo: “Tiểu muội bị thương, mong đại nhân để ta đi cùng muội ấy.”
Ly Chu thấy A Hành đã hôn mê bất tỉnh, đành nói: “Làm phiền điện hạ vậy.”
Dưới sự áp giải của đám thị vệ, Thanh Dương đưa A hành tới cung Thượng Viên
yết kiến Hoàng Đế. Thấy A Hành mê man, Hoàng Đế bèn sai thầy thuốc cứu
tỉnh nàng.
A Hành tỉnh lại, thấy mình đã nằm trong kim điện, phụ vương đang ngồi tít trên cao. Nàng liền lặng lẽ quỳ phục xuống thềm.
Hoàng Đế hỏi: “Con biết tội chưa?”
A Hành giương mắt quật cường nhìn Hoàng Đế, không đáp. Hoàng Đế lại hỏi tiếp: “Con có bằng lòng lấy Thiếu Hạo không?”
“Con không bằng lòng! Nếu phụ vương muốn trói con lại đưa đến vương cung Cao Tân thì cứ tùy ý!” Tuy giọng nàng yếu ớt nhưng trong kim điện lặng phắc như tờ lại nghe rất rõ ràng.
Thanh Dương lập tức quỳ xuống dập
đầu, “Phụ vương, tiểu muội nhất thời còn chưa nghĩ thông, để con khuyên
nhủ thêm, nhất định muội ấy sẽ…”
Hoàng Đế ra hiệu cho y im lặng
rồi đưa mắt nhìn A Hành, “Bao năm nay ta đã chiều theo ý mẫu hậu con,
mặc con muốn gì làm nấy mà lơ là quản giáo, khiến con quên rằng vương
tộc cũng có quy củ của vương tộc.” Nói rồi ông quay sang bảo Ly Chu,
“Nhốt vương cơ vào Ly Hỏa trận, khi nào nó nghĩ thông thì hãy tới bẩm
với ta.”
Thanh Dương nghe truyền tái mặt, thể chất của A Hành là mộc linh, bị nhốt vào Ly Hỏa trận thì khác nào gỗ bị lửa thiêu đốt, đau đớn vô cùng, y liền dập đầu lia lịa, luôn miệng van xin, “Phụ vương,
tiểu muội thần lực thấp kém, không chịu nổi giày vò trong Ly Hỏa trận
đâu, xin người khai ân.”
Mặc cho Thanh Dương cầu xin, A Hành đứng phắt dậy lạnh lùng hỏi Ly Chu: “Ly Hỏa trận ở đâu? Chúng ta đi!”
Xưa nay Ly Chu vẫn cho rằng nhờ được Luy Tổ bao bọc nên A Hành rất ngây thơ trong sáng, nào ngờ nàng vương cơ hiền hòa này lại cương cường đến thế, không khỏi nảy sinh vài phần ngưỡng mộ, bèn cung kính đáp: “Xin vương
cơ đi theo thuộc hạ.”
Thấy A Hành nghênh ngang bỏ đi còn Thanh
Dương vẫn quỳ mọp dưới thềm năn nỉ, Hoàng Đế lạnh lùng nói: “Hôn nhân
giữa Cao Tân và Hiên Viên là việc trọng đại, nếu con vì cảm xúc nhất
thời định rat ay giúp A Hành, ta sẽ phạt cả con luôn đó.”
“Tượng Võng, tới Triêu Vân…” Hoàng Đế toan hạ lệnh đã thấy Tri Mạt, kẻ được
xưng tụng là Đế sư bước lên hành lễ: “Xin bệ hạ phái thần đi Triêu Vân
phong, thần sẽ khuyên giải vương hậu nương nương, ngăn nương nương đi
cứu vương cơ.”
Hoàng Đế nhìn Tri Mạt giây lát rồi phán, “Ta định sai Tượng Võng đi nhưng ngươi đã chủ động đứng ra xin, vậy ngươi đi đi.”
Tri Mạt nhận lệnh quay mình lui ra, lúc ngang qua Thanh Dương lão còn đưa
mắt nhìn y ra ý khuyên nhủ, Thanh Dương rùng mình, lấy lại bình tĩnh,
dập đầu cung kính thưa với Hoàng Đế: “Nhi thần đã hiểu, đúng là nên giáo huấn tiểu muội một chút.”
Hoàng Đế xua tay cho Thanh Dương lui ra.
Ra khỏi cung Thượng Viên, Thanh Dương lạnh lùng cho tùy tùng lui ra, một
mình tản bộ. Trên đường vàng rực nắng, người qua kẻ lại vô cùng náo
nhiệt nhưng hướng y đi càng lúc càng vắng vẻ, dẫn tới một con hẻm tồi
tàn. Trong hẻm có tiệm giặt giũ, có lò mổ lênh láng máu me và nước thải
tràn ra đường, còn cả một quán rượu nho nhỏ, chuyên bán rượu cho thường
dân. Giữa ban ngày nên quán vắng tanh vắng ngắt, Thanh Dương đi thẳng
vào, ngồi xuống một góc: “Ông chủ, cho một cần rượu.”
“Có ngay!” Chủ quán vừa đáp vừa bưng rượu tới trước mặt Thanh Dương.
Thanh Dương cứ thế lặng lẽ uống từ khi trời đang sáng tới tận tối mịt, rồi