
ý phụ vương con thì càng nhanh càng tốt.”
Các triều thần
đua nhau chúc mừng, Hoàng Đế cũng gật đầu cười hài lòng. Thiếu Hạo lại
ngượng nghịu nói tiếp: “Theo lễ nghi Cao Tân, sau khi chính thức định
ngày, con và vương cơ sẽ không được gặp nhau cho tới hôn lễ. Lần này con mang theo vài món đồ chơi cho vương cơ, ngày mai muốn, muốn… tự tay đưa tặng vương cơ, xin bệ hạ chuẩn y.”
Mọi người hiểu ra đều phá
lên cười, đưa tặng quà chỉ là cái cớ, mục đích là muốn gặp mặt nhau.
Hoàng Đế cũng mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là được.”
Nói rồi ông đưa
mắt nhìn tâm phúc bên mình, đoạn căn dặn Thanh Dương: “Con đi báo với
Hành nhi một tiếng, dặn nó tối nay nhớ nghỉ ngơi sớm, ngày mai trang
điểm lộng lẫy đi gặp Thiếu Hạo, đừng để thất lễ.”
“Nhi thần hiểu.” Thanh Dương nhận lệnh lui khỏi đại điện.
Lúc Thanh Dương tới Ly Hỏa trận, tâm phúc của Hoàng Đế đã lệnh cho Ly Chu
giải trừ trận pháp. Nhìn A Hành thương tích khắp người, chỉ còn thoi
thóp, Thanh Dương chẳng dám để Luy Tổ trông thấy, đành đưa nàng về phủ
mình.
Thanh Dương tu tập thủy linh, lại thêm Quy khư thủy ngọc
vạn năm của Thiếu Hạo hỗ trợ nên vết thương bên ngoài của A Hành lành
lại rất nhanh.
Thanh Dương xót xa nhìn em gái, “Bị thương đến thế này, muội vẫn không chịu để gả cho Thiếu Hạo ư?”
A Hành quật cường mím môi không đáp.
Thanh Dương đột ngột nổi giận: “Là Xi Vưu của Thần Nông phải không? Muội có tin ta đi giết phăng thằng nhãi Cửu Lê đó không?”
A Hành trừng mắt nhìn y, lộ vẻ cố chấp không sợ trời chẳng sợ đất.
Thanh Dương xả giận xong lại nghĩ, tuy bốn anh em mỗi người một tính nhưng
nết quật cường thì hệt như nhau, tất phải tìm cách khác.
Y trầm ngâm như nghĩ ngợi xem nên nói từ đâu, hồi lâu mới hỏi: “Muội có biết người được phụ vương sủng ái nhất là ai không?”
A Hành đáp ngay chẳng cần nghĩ, giọng khàn khan: “Tam phi Đồng Ngư thị.”
Chuyện này thần tiên nào của Hiên Viên mà không biết chứ.
“Theo tính tình của mẹ, muội nghĩ Người có chịu cầu xin lòng sủng ái của phụ vương không?”
“Dĩ nhiên không rồi!” A Hành ngỡ ngàng, chẳng hiểu Thanh Dương hỏi vậy là
có ý gì. Tính khí của mẹ nàng rất kiên cường cứng rắn, lại chẳng chịu
giữ gìn dung nhan trẻ đẹp nên từ khi hiểu chuyện, nàng chưa từng thấy
phụ vương nghỉ tại Triêu Vân điện bao giờ.
“Hơn năm trăm năm trước, Đồng Ngư thị từng rắp tâm muốn dọn vào Triêu Vân điện.”
A Hành ngẫm nghĩ, bấy giờ mới hiểu ra ý tứ của câu nói này, liền kinh
ngạc ngẩng lên: “Ý huynh là… bà ta muốn phụ vương phế hậu ư?”
Thanh Dương lạnh lùng gật đầu.
“Sao muội chả biết gì cả?”
“Xương Ý không muốn cho muội biết những chuyện này, nó xin ta đừng kể lại với
muội. Xương Ý và mẹ đều muốn bảo vệ muội, để muội được sống những tháng
ngày vô tư vô lự, nhưng muội sớm muộn gì cũng phải trưởng thành, có rất
nhiều việc không thể trốn tránh được.”
A Hành sững người nhìn Thanh Dương, trong lòng chỉ canh cánh nghĩ tới việc phế hậu.
Thanh Dương cười nhạt hỏi: “A Hành, lẽ nào muội tưởng rằng gia đình ta toàn cha hiền con hiếu, anh em khăng khít sao?”
A Hành chẳng thốt nên lời, tuy nàng biết các anh vẫn ngấm ngầm tranh chấp với nhau, nhưng có lẽ Đại ca quá dũng mãnh nên nàng chưa từng trăn trở
về việc này.
Thanh Dương lại hỏi: “Muội có biết tại sao Đồng Ngư thị thôi không lải nhải bên tai phụ vương rằng bà ta thích phong cảnh ở Triêu Vân điện nữa không?”
“Vì huynh sao?”
Thanh Dương
cười khẩy lắc đầu, “Nếu vì ta thì bà ta càng muốn tiến vào Triêu Vân
điện, có vậy con trai bà ta mới có thể trở thành con đích, mới có thể
danh chính ngôn thuận tranh đoạt vương vị với ta.”
“Vậy là vì…” A Hành chẳng nghĩ ra được nguyên nhân nào nữa cả.
“Vì muội đấy.”
“Vì muội ư?” A Hành tròn mắt kinh ngạc, khi đó nàng vẫn là đứa trẻ ngây ngô, có thể giúp được gì chứ?
“Vì muội có hôn ước cùng Thiếu Hạo, mà Thiếu Hạo rất có khả năng sẽ trở
thành Tuấn Đế, phụ vương đông con trai nhưng chỉ có mình muội là con
gái. Cao Tân vô cùng coi trọng dòng dõi xuất thân, để muội có thể thuận
lợi trở thành vương hậu Cao Tân, phụ vương không thể cướp đoạt thân phận tôn quý của muội.”
A Hành lộ vẻ kinh hãi.
Thanh Dương
nói tiếp: “A Hành, mẹ đã dốc hết sức để muội có được năm trăm năm thoải
mái vô lo, trong vương tộc điều đó quý giá nhường nào, muội biết không?
Muội thấy bây giờ mẹ ra sao rồi đấy, muội hiểu những gì người phải bỏ ra vì chúng ta không? Muội đành lòng để mẹ bị đám phi tử kia làm nhục ư?”
Thấy A Hành cắn môi không đáp, Thanh Dương lại nói tiếp: “Từ nhỏ tới lớn
Xương Ý đều che chở cho muội, muội có nghĩ hành động của mình sẽ làm tổn hại đến nó không? Nếu muội hủy hôn với Thiếu Hạo, rất có thể mẹ sẽ phải rời khỏi Triêu Vân điện, e rằng Xương Ý cũng bị phụ vương biếm đi, đến
chừng đó, hết thảy mọi đả kích liền trút xuống, theo tính tình của Xương Ý, muội nói nó có ứng phó nổi không?”
A Hành rưng rưng nước
mắt, nàng ngỡ rằng từ hôn chỉ là việc riêng của mình, dù bị phụ vương
trừng phạt nàng cũng không sợ, ngờ đâu hôn sự của nàng lại liên quan mật thiết tới tính mạng mẹ và anh trai như vậy.
“Nếu vì một gã đàn
ông mà muội đành l