Pair of Vintage Old School Fru
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328003

Bình chọn: 9.00/10/800 lượt.

i

được tin báo Viêm Đế đang lâm trọng bệnh, e rằng Thần Nông tộc sắp thay

thủ lĩnh mới rồi.”

A Hành siết chặt hai tay, dẫu đã đoán trước

bệnh tình Viêm Đế chuyển biến xấu nhưng chính tai nghe thấy điều đó,

nàng vẫn thấy khó mà chịu nổi.

Thanh Dương nói tiếp: “Thuộc địa

của chúng ta và Thần Nông tiếp giáp nhau, mấy ngàn năm nay hai tộc Hiên

Viên và Thần Nông vẫn tranh chấp liên miên, họ đã bất mãn với chúng ta

từ lâu, sớm muộn gì Viêm Đế mới kế vị cũng sẽ cất quân đánh ta. Thần

Nông quốc nằm giữa Trung Nguyên, đất đai phì nhiêu, sản vật phong phú,

dân chúng đông đúc, thực lực mạnh hơn ta nhiều, hơn nữa nền móng của

chúng ta không bì được với những Thần tộc thượng cổ kia, nếu Thần Nông

liên minh cùng Cao Tân, hẳn Hiên Viên sẽ đứng trước mối hoạ diệt tộc,

bởi vậy muội phải thành hôn với Thiếu Hạo càng sớm càng tốt.”

A Hành trừng mắt nhìn Thanh Dương, “Huynh cứ luôn miệng nói nào Hiên Viên nào Thần Nông, vậy còn muội thì sao?”

Thanh Dương thản nhiên nói lạnh băng: “Muội là vương cơ của Hiên Viên, đây là trách nhiệm muội buộc phải gánh vác.”

A Hành lại quay sang cầu khẩn Hoàng Đế: “Phụ vương, xưa nay người thương

con nhất mà, con chưa muốn lấy chồng đâu, cho con ở nhà hầu hạ người và

mẫu hậu thêm mấy năm nữa nhé.”

Hoàng Đế nghiêm mặt: “Không phải

phụ vương không muốn giữ con lại, có điều ta và Tuấn Đế đã trao đổi với

nhau, qua ngày mai Thiếu Hạo sẽ đích thân tới Hiên Viên chọn ngày, những chuyện khác đều có thể chiều theo con nhưng hôn sự này nhất định phải

nghe lời cha mẹ.”

A Hành vùng vằng hất hết chén đĩa mâm quả trên bàn xuống đất, bỏ chạy ra ngoài, “Muốn lấy thì các người tự đi mà lấy,

con không lấy!”

Thấy vậy, Hoàng Đế giận dữ quay sang trách Luy

Tổ: “Nhìn xem, nàng chiều chuộng nó thành cái gì rồi! Trong mắt nó còn

coi ta là phụ vương không đây? Nếu lần này nó lại lén trốn xuống núi, ta nhất định sẽ nghiêm trị!” Dứt lời, Hoàng Đế phẩy tay áo đùng đùng đứng

lên. Dưới sự hộ tống của đám thị vệ, cả đoàn người rầm rộ rời khỏi Triêu Vân phong.

Trong sân trồng đầy những gốc phượng hoàng cao ngất

nở hoa rực rỡ, mỗi khi có gió, từng trận hoa rụng rơi lả tả, nhấn chìm

cả khoảnh sân giữa màn mưa hồng phấp phới, khiến cảnh sắc nhuốm màu diễm lệ.

A Hành ngước mắt nhìn trời, cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Sau lưng nàng chợt vang lên giọng nói của Luy Tổ: “Sao con không muốn lấy

Thiếu Hạo? Tuy ta chưa từng gặp Thiếu Hạo nhưng Thanh Dương và Xương Ý

đều hết lời ca tụng y, chắc hẳn cũng rất khá. Lẽ nào con đã có người

trong mộng rồi ư?”

A Hành đang chần chừ định nói, chợt trông

thấy Thanh Dương đứng sau mẫu hậu trừng mắt nhìn mình, ánh mắt lạnh

buốt, còn thấp thoáng vài phần sát khí, trước mắt nàng liền hiện ra cảnh tượng Đại ca vung kiếm đâm vào tim Xi Vưu ngày đó, bất giác ớn lạnh tận đáy lòng, đành nuốt hết những lời toan nói.

“Con… con chẳng thích ai cả, chỉ là muốn tự do tự tại thêm mấy năm nữa, chưa muốn lấy chồng.”

Luy Tổ dịu giọng dỗ dành: “Nữ tử nào cũng phải xuất giá thành hôn thôi, con là vương cơ Hiên Viên, rất nhiều việc đã được định sẵn từ khi sinh ra

rồi. Đừng sợ, biết đâu sau khi lấy chồng, con lại hối hận sao không

thành hôn sớm hơn đấy. Hai hôm nữa Thiếu Hạo tới, mẹ sẽ tìm cách để hai

đứa ở riêng bên nhau vài ngày, may ra con hiều được lời mẹ nói chăng.”

A Hành gật đầu khẽ vâng dạ, ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn Đại ca.

Đêm đã buông xuống, A Hành thấy toàn thân rời rã nhưng chẳng buồn ngủ chút nào.

Nàng đứng bên song ngắm từng cánh hoa phượng hoàng đỏ rực bay qua trước mắt, bây giờ đương độ hoa đào nở rộ trong núi Cửu Lê, ngày mai chính là tết

Khiêu Hoa, Xi Vưu sẽ đợi nàng dưới cội hoa đào, không gặp không về.

A Hành nghe lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, nàng gỡ Trụ Nhan hoa xuống, vờn nghịch trên tay.

Đợi mọi người đều đã say giấc nồng, nàng bắt đầu rón rén ra khỏi cung tìm A Tệ và Liệt Dương.

Nghe tiếng chân nàng, A Tệ và Liệt Dương lập tức tỉnh ngay.

A Hành ra dấu cho chúng im lặng rồi lén lút trèo lên lưng A Tệ nói nhỏ: “Đi Cửu Lê.”

A Tệ và Liệt Dương cất cánh bay lên, không gây ra một tiếng động, nhưng

vừa bay lên cao, chuẩn bị dốc sức tăng tốc, A Hành chợt trông thấy Thanh Dương cưỡi trên Trùng Minh điểu[5'> ngũ sắc, lạnh lùng nhìn nàng.

[5'> Thập Di ký của Tấn Vương gia chép: “Trùng Minh điểu còn tên khác là

Song Tinh, mỗi bên mắt có hai con ngươi. Hình dáng như gà, tiếng kêu tựa phượng. Mỗi khi dang cánh có thể đánh đuổi mãnh thú hổ lang, quét sạch

yêu ma quỷ quái.”

“Muội định đi đâu thế?”

A Hành không

trả lời, chỉ nói: “Huynh đừng quản chuyện còn muội, tránh ra đi!” Nói

rồi nàng thúc A Tệ vượt lên, toan cướp đường chuồn đi.

Thanh Dương khoanh tay yên lặng đứng nhìn nhưng linh lực của y đã vây lấy A Tệ, khiến nó không sao bay nổi.

A Hành gỡ Trụ Nhan hoa khỏi búi tóc, Trụ Nhan hoa lập tức nở phồng ra, vô số cánh đào biến thành muôn ngàn lưỡi dao bay về phía Thanh Dương. Lúc

này Thanh Dương mới vung một tay lên, toàn bộ những cánh đào bị linh lực của y dồn nén xoắn lại thành một sợi dây đỏ thắm, quấn lấy A Hành.

A Hành vừa điều khiển A