
n và hạnh phúc.
“Lúa trên nương chẳng cần tro
Đã yêu ta chẳng cần dò mối mai
Chẳng cần dê béo lợn bầy
Hát vang một khúc đón ngay em về”
…
Tiếng ca bên đống lửa ngân lên lanh lảnh nhưng A Hành chẳng để lọt tai một
chữ. Nàng cứ ngẩn người đứng dưới cội hoa đào năm ngoái vò võ đợi Xi
Vưu.
Từ nhỏ tới lớn, A Hành chưa khi nào bơ vơ như bây giờ. Thuở bé nàng luôn được cha cưng chiều, được mẹ bao bọc, muốn thứ gì thì cha
cho thứ nấy, có chuyện gì cũng được mẹ chở che. Mãi đến giờ nàng mới
hiểu, cha chiểu chuộng mình bởi những thứ nàng muốn chẳng ảnh hưởng tới
lợi ích của ông, còn mẹ lại càng không đủ năng lực bảo vệ nàng trước mọi biến cố như nàng tưởng.
Đó vẫn là gia đình nàng, nhưng bỗng
chốc hết thảy đều đã đổi thay, khiến nàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, chỉ
khi nhớ tới Xi Vưu nàng mới thấy bình yên lạ thường, như có một nguồn
sức mạnh diệu kỳ ẩn sâu trong lòng vậy. Thật ra nàng chẳng cần Xi Vưu
phải làm gì, chỉ mong có thể dựa vào vai hắn, được nghe hắn dỗ dành “Dù
gì cô vẫn còn có ta”, chỉ cần một người sẵn sàng làm chỗ dựa mỗi khi
nàng mệt mỏi hay kinh hãi, như vậy là đủ tiếp thêm dũng khí để nàng bước tiếp rồi.
Tiếng hát vẫn lanh lảnh vang lên, hết bài này sang bài khác mà Xi Vưu vẫn chưa thấy tới.
A Hành ngong ngóng trông chờ, bồi hồi mong đợi, lòng ngổn ngang bao điều
muốn tâm sự với Xi Vưu. Nàng không muốn gả cho Thiếu Hạo, bởi thế, bao
năm nay nàng đã dốc sức học y, chỉ mong đến một ngày có thể thưa với phụ vương một tiếng: “Con không bằng lòng”, hôm nay, rốt cuộc nàng đã thẳng thắn nói với phụ vương: “Con không bằng lòng” rồi.
Dần dà tiếng ca trong vắt cũng bặt hẳn đi, đám thiếu nữ đều đã tìm thấy người mình mong nhớ, chỉ có Xi Vưu là chưa tới.
Thoạt đầu A Hành còn cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng càng về sau nàng càng sốt
ruột, cứ đăm đăm ngước mắt nhìn trời, khắc khoải mong Xi Vưu sẽ đột
nhiên hiện ra, cưỡi trên lưng đại bang từ từ đáp xuống.
Ánh lửa
càng lúc càng leo lét, trời mỗi lúc một tối dần, đám người xúm quanh
đống lửa dần dần tản mác hết, nhưng Xi Vưu vẫn chưa thấy tới.
A Hành ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt đượm phần buồn bã nhưng vẫn không
ngừng tìm lý do biện hộ cho Xi Vưu, có lẽ hắn vướng bận một chút, có lẽ
hắn đang trên đường đi… nhất định hắn sẽ tới mà!
Vừa nghĩ ra đủ thứ lý do, nàng vừa mong Xi Vưu sẽ đột ngột hiện ra ngay sau đó.
A Hành đợi mãi đợi mãi, thời gian cứ thế dài ra lê thê rồi dần trở thành
một nỗi giày vò, nhưng trong lúc nàng chịu giày vò, thời gian vẫn chầm
chậm trôi đi.
Đêm ngả về khuya, đống lửa đã tàn hẳn, cả sơn cốc trở nên tĩnh lặng như tờ.
A Hành vẫn đau đáu trông về phía Thần Nông sơn, một lòng mong mỏi lát nữa thôi Xi Vưu sẽ khoác chiếc áo đỏ rực rẽ khói băng mây mà tới, nét cười
hờ hững còn vương vấn trên môi, thoạt trông thấy nàng, nụ cười ấy sẽ đổi thành rạng rỡ, hắn sẽ nhảy phắt từ trên lưng đại bàng xuống bên nàng.
Chỉ cần gặp được hắn, bấy nhiêu khổ đau trong khi chờ đợi đều chẳng là gì
cả. Dù trong lòng vô cùng vui sướng, nàng vẫn sẽ vờ giận dỗi không thèm
ngó đến hắn, để hắn phải rối rít nhận lỗi xin tha.
Đợi mãi đợi
mãi, lòng A Hành đầy những bi thương và phẫn nộ, vừa giận Xi Vưu không
giữ đúng lời lại vừa thầm cầu khẩn ông trời cho hắn mau đến! Miễn là hắn tới, nàng sẽ bỏ qua chuyện hắn đến muộn.
Nhưng hắn chẳng hề tới!
Chân trời phía Đông bắt đầu bàng bạc sáng lên, sắp đến bình minh, A Hành đã
đợi dưới cội đào suốt cả một đêm. Nếu có thể hạnh phúc ngủ thiếp đi thì
một đêm chẳng lấy gì làm dài, chỉ nhắm mắt mở mắt là hết, nhưng nếu vò
võ đợi chờ thì một đêm dài dằng dặc như cả ngàn vạn năm, đủ để bãi bể
hóa nương dâu, hy vọng thành tuyệt vọng, khiến trái tim chứa chan tình ý chết lặng rồi héo khô.
A Hành không tin Xi Vưu lại có thể nuốt
lời. Trời còn chưa sáng, hắn nhất định sẽ tới! Hắn đã hứa dù xảy ra
chuyện gì cũng sẽ tới, không gặp không về, hơn nữa giờ đang là lúc nàng
cần hắn nhất!
Trên đầu trên vai A Hành phủ đầy cánh hoa, dưới
ánh nắng mai trong trẻo, gương mặt nàng bỗng đỏ bừng lên, đỏ hơn cả
những đóa hoa, toàn thân nàng rời rã, phải ôm lấy cội đào để cố giữ cho
mình đứng vững, ngón tay liên tục rạch vào thân cây, Xi Vưu, Xi Vưu, Xi
Vưu… từng vệt từng vệt móng tay nham nhở hằn lên gốc cây, như trái tim
tan nát của nàng bây giờ vậy.
Thanh Dương thong thả bước lại
gần, vạt áo lam bay phần phật trước gió, toát lên vẻ hững hờ của kẻ đã
nhìn thấu tình đời, “Có đáng không? Muội bất chấp tất cả, chống đối phụ
vương, đả thương Đại ca, mạo hiểm tới gặp hắn, nhưng còn hắn thì sao?”
Y đứng trước mặt A Hành, thay nàng phủi đi những cánh hoa vương trên vai
trên tóc, “Có lẽ hắn bận việc gấp nên chậm trễ, nhưng còn lời hứa của
hắn với muội thì sao? Chẳng lẽ chỉ khi nào hắn rảnh rỗi mới giữ lời hứa, còn khi có việc thì muội sẽ bị đẩy lại phía sau ư? Sinh mệnh của thần
tiên rất dài, một đời có bao nhiêu là việc gấp, nếu muội chỉ có thể xếp
sau những việc gấp đó thì muội giữ lời hứa tới gặp hắn làm gì?”
Nói rồi Thanh Dương kéo tay A Hành, “Theo ta về nhà đi!”
A Hành ra sức vùng khỏi tay y, ánh mắ