Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328205

Bình chọn: 9.00/10/820 lượt.

òng vứt bỏ cả mẹ và Xương Ý, ta cũng không sao ngăn

được! Nhưng muội tưởng vứt bỏ mẹ và ca ca thì có thể giành được những gì mình muốn ư?”

A Hành chỉ ngây thơ thuần phác chứ chẳng phải

hạng ngu dốt, nghe Đại ca giảng giải nàng đã hiểu cả, bất giác lã chã

hai hàng nước mắt. Thấy vậy Thanh Dương lại tiếp tục dồn ép, như thể

muốn xóa sạch chút tàn dư hy vọng còn sót lại trong lòng nàng, “Muội cãi lời phụ vương, phá hỏng mối liên minh giữa Hiên Viên và Cao Tân, có lẽ

phụ vương không nỡ giết muội nhưng nhất định sẽ lấy mạng Xi Vưu! Vả lại

Cao Tân là Thần tộc từ thời thượng cổ, lễ giáo nghiêm ngặt nhất trong

các Thần tộc, dù Thiếu Hạo khoan dung đại lượng chẳng tính toán với muội thì vương thất Cao Tân cũng không nuốt trôi nỗi nhục mà Xi Vưu đem lại, ắt hẳn sẽ phái binh ám sát hắn! Theo ta được biết Xi Vưu và Chúc Dung

rất căm ghét nhau, biết đâu y chẳng đục nước béo cò mà giết chết Xi Vưu? A Hành, muội định đẩy Xi Vưu vào vòng truy sát của Tam đại Thần tộc ư?

Đến chừng đó, dù thiên hạ rộng lớn thật đấy, nhưng bọn muội liệu còn

chốn dung thân không?”

A Hành tái mặt đổ gục xuống như thể bị

rút hết xương cốt. Thanh Dương chẳng những đã phá nát giấc mộng thiếu nữ của nàng mà còn đạp đổ tất cả những gì tốt đẹp mấy trăm năm nay mẹ và

Xương Ý dựng lên cho nàng.

Thanh Dương lại hỏi: “Tri Mạt bá bá

đang ở Triêu Vân phong, mẹ vẫn chưa biết chuyện muội bị trừng phạt, muội có muốn cho mẹ biết không?”

A Hành nước mắt như mưa nhưng vẫn cương quyết lắc đầu.

“Vậy được, chúng ta xem như chưa có gì xảy ra, muội nghỉ ngơi một đêm cho

khỏe, sáng mai chúng ta quay về Triêu Vân điện, muội hãy nói với phụ

vương và mẫu hậu rằng mình bằng lòng gả cho Thiếu Hạo.”

A Hành không đáp, chỉ vùi mặt vào gối, hai mắt nhắm nghiền, chan hòa nước mắt.

Nửa đêm, Xi Vưu đang định cưỡi đại bàng đến Cửu Lê gặp A Hành như đã hẹn,

hắn còn toan tới sớm trước tết Khiêu Hoa để chuẩn bị cho nàng một bất

ngờ.

Đột nhiên một luồng sáng đỏ rực bốc lên từ đỉnh Tiểu Nguyệt.

Trong chớp mắt Xi Vưu biến hẳn sắc mặt, hắn thoáng chần chừ trông về phía Cửu Lê xa tít cuối trời rồi lệnh cho đại bàng quay lại Thần Nông sơn.

Vừa nhảy xuống khỏi lưng đại bàng, hắn đã thấy Vân Tang hớt hải chạy tới

đón, sắc mặt tái nhợt, “Phụ vương đã hoàn toàn hôn mê rồi, Du Võng hiện

đang ở bên cạnh Người, trước khi Du Võng chính thức lên ngôi, phải phong tỏa tất cả tin tức, bằng không Hiên Viên và Cao Tân biết được sẽ bất

ngờ dấy binh, giặc ngoài tất dẫn tới loạn trong, khó mà thu xếp được. Ta đã lấy danh nghĩa phụ vương triệu kiến Chúc Dung, Cộng Công và Hậu Thổ, bọn chúng vẫn chưa biết tình hình, đợi chúng tới ta sẽ lập tức phái

trọng binh canh giữ, không cho chúng rời khỏi Thần Nông sơn, ngươi cũng

phải hết sức cẩn thận đấy.”

Vân Tang lại quay sang dặn dò thống

lĩnh thị vệ Hình Thiên bên cạnh: “Mau khởi động trận pháp, giới nghiêm

toàn bộ hai mươi tám đỉnh của Thần Nông sơn, từ giờ trở đi chỉ có vào

không có ra. Không được để bất kỳ tin tức nào truyền ra ngoài, kẻ nào

nhất mực đòi đi chém ngay tức khắc!”

Đám tinh nhuệ trên Thần

Nông sơn mấy đời tận trung với Viêm Đế thảy đều dạ ran, Phong Sơn trận

pháp mấy ngàn năm mới khởi động một lần lại được khởi động lần nữa.

Phong Sơn trận do Viêm Đế các đời dốc hết tâm huyết tạo nên, trừ phi có

tinh huyết trích trong tim Viêm Đế hộ thân, bằng không dù một con ruồi

cũng khó mà bay lọt khỏi Thần Nông sơn.

Xi Vưu rảo bước vội vã

tới đại điện nhưng chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn về phía Cửu Lê, lòng

đầy đau thương buồn bực, chẳng rõ là lo lắng cho Viêm Đế trong điện Tiểu Nguyệt hay lưu luyến A Hành trên Cửu Lê sơn.

Du Võng, Vân Tang và Mộc Cận vây quanh giường bệnh của Viêm Đế suốt đêm, mãi đến gần sáng Viêm Đế mới đột nhiên tỉnh lại.

Thấy vậy, Du Võng cùng Vân Tang vô cùng mừng rỡ, nhưng Viêm Đế đã chẳng thể

nói năng gì, chỉ đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Trong lúc Vân Tang còn ngơ ngác, Du Võng vội quay ra gọi: “Xi Vưu, mau vào đi, phụ vương muốn gặp

ngươi.”

Đám Chúc Dung, Cộng Công, Hậu Thổ chầu chực bên ngoài

nghe Du Võng gọi, mỗi người tỏ một thái độ khác nhau nhưng hết thảy đều

đổ dồn ánh mắt về phía Xi Vưu. Thấy Xi Vưu vội vã bước vào, Viêm Đế mỉm

cười, nét mặt héo úa tiều tụy vì bệnh tật giày vò.

Xi Vưu chợt

hồi tưởng lại ông lão gầy gò đầu đội nón tre lưng đeo gùi thuốc mấy trăm năm trước bước vào đầm lầy xoa bụng cười nói: “Ai da, sao ngươi dạy

được đám khỉ hái quả cho mình hay vậy? Cho ta một quả với!”

Mấy

trăm năm nay, chính là ông lão thoạt nhìn hòa nhã thật thà mà trong bụng gian trá giảo hoạt này dạy hắn tiếng người, dạy hắn biết đọc biết viết, còn lải nhải giảng cho hắn về lễ tiết nhân gian, vắt óc tìm cách mài

mòn dã tính trong hắn.

Xi Vưu thấy cay cay sống mũi, liền quỳ sụp xuống bên giường Viêm Đế: “Sư phụ, ta nhất định sẽ giữ lời thề.”

Viêm Đế thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đầy vẻ an ủi, đoạn lại nhìn sang Mộc Cận, Mộc Cận vội dập đầu: “Nếu không có phụ vương thu dưỡng, con đã chết từ

lâu rồi. Ơn dưỡng dục của Người thật chẳng biết lấy gì báo đáp, con biết phụ vương vẫn canh c


XtGem Forum catalog