
say túy lúy gục xuống mặt bàn bẩn thỉu cũ nát ngủ thiếp đi.
Ông
chủ cũng để mặc Thanh Dương, chỉ lo làm việc của mình. Lúc mới lên sáu
bảy tuổi, hắn trông thấy Thanh Dương lần đầu, đến khi ngoài ba mươi tuổi lại gặp lần thứ hai, hắn đã kinh hoàng trợn mắt nhìn Thanh Dương la
lớn: “Yêu quái”, liền bị cha cho một bạt tai, cha hắn nói khi ông tổ của ông nội của ông nội còn bán rượu đã thấy gã đàn ông này rồi, bao năm
nay y vẫn như vậy, chẳng biết là thần hay là yêu, dù sao cũng không phải người xấu, mỗi lần tới y chỉ uống rượu, còn thanh toán tiền rượu rất
đầy đủ.
Chập tối hôm sau, một nam tử bạch y bước vào quán, đưa cho chủ quán một bầu rượu, “Rót cho một cân rượu.”
“Có ngay!” Chủ quán nhanh nhẹn rót rượu.
Nam tử bạch y đón lấy bầu rượu bước đến cạnh Thanh Dương, đặt một tay lên vai y, tay kia cầm bầu rượu ngửa cổ tu liền mấy hớp.
Thanh Dương ngẩng lên nhìn, nét mặt trở nên mơ màng, mất hẳn vẻ lạnh lùng cố hữu, “Ngươi tới rồi ư?”
Thiếu Hạo hỏi: “Liệu A Hành chịu đựng được bao lâu trong Ly Hỏa trận?”
“Ngươi biết hết rồi sao?”
“A hoàn của ngươi tìm ngươi khắp nơi không thấy, vừa gặp ta nó liền tông
tốc kể ra hết, nên ta đoán chắc hẳn ngươi lại tới đây uống rượu.”
“Tâm mạch của A Hành đang bị tổn thương, hằng ngày nó lại rất nhõng nhẽo,
chẳng bao giờ chịu chăm chỉ luyện công, ta thật không hiểu sao nó có thể gắng gượng được đến giờ.”
Thiếu Hạo thầm than, anh em ngươi
quật cường hệt như nhau, năm xưa ngươi cũng chịu cực hình giày vò của
Hoàng Đế suốt nửa năm không hé răng cầu khẩn đấy thôi. Y ngẫm nghĩ:
“Trước mặt Hoàng Đế không được nôn nóng, đầu tiên ngươi phải tìm cách
đưa ta vào Ly Hoả trận bảo vệ cho A Hành đã, sau đó chúng ta sẽ từ từ
nghĩ biện pháp cứu nàng.”
Hai người bước ra khỏi quán, ra tới
cửa Thiếu Hạo còn ngoảnh lại giơ bầu rượu lên nói với chủ quán: “Rượu
ông cất ngon hơn cả cụ tổ nhà ông, người đầu tiên bán rượu ở đây ấy,
nhưng tính tình không trung thực bằng, ông không nên thấy ta nói giọng
nơi khác mà đong thiếu cho ta một lạng chứ, bớt một đền mười nhé.”
Vừa dứt lời, chủ quán chợt thấy rượu trong chiếc vò trước mặt bỗng ùng ục
mấy tiếng rồi biến mất, kinh hãi đến há hốc cả miệng, tới khi định thần
ngẩng lên thì trước cửa đã vắng hoe.
Trong Ly Hỏa trận, dường như ngoài lửa ra chẳng còn gì hết.
Từng đám lửa đỏ bay qua bay lại như sao băng, thiêu rụi mọi thứ trong trận.
Bởi thể chất của A Hành là mộc linh nên khi bị lửa hun đốt, nàng chịu
đau đớn hơn những thần tiên khác gấp bội.
A Hành nghiến chặt
răng, đã mấy lần đau đến ngất đi cũng chừng đó lần bị trận pháp hun cho
tỉnh lại, liên tục vật vã trong đau đớn vô bờ.
Càng về sau nỗi
đau càng tăng thêm, như thế có vô số ngọn lửa chạy rần rật trong cơ thể
khiến A Hành không sao chịu nổi, nàng đau đến nỗi co rúm người lại lăn
lộn trong trận pháp.
Tuy Ly Chu là đại thần tâm phúc của Hoàng
Đế nhưng lại tận mắt chứng kiến A Hành từ nhỏ lớn lên, thấy nàng vật vã
khổ sở lão cũng chẳng đành lòng, bèn cất lời khuyên nhủ: “Vương cơ nhận
lỗi với bệ hạ đi, bệ hạ rất thương vương cơ, nhất định sẽ thả vương cơ
ra ngay.”
A Hành đau đến nỗi lên cơn co giật nhưng vẫn làm thinh không nói.
Sau cùng nàng cũng chằng còn sức mà lăn lộn nữa, chỉ nằm toi thóp trên mặt
đất, có điều Ly Hỏa trận là trận pháp dùng để trừng phạt thần tiên, bởi
vậy những đau đớn về thể xác của nàng không hề được giảm nhẹ mà vẫn tiếp tục đẽo xương rứt tủy giày vò nàng.
Rất lâu rất lâu nữa, lâu
đến nỗi A Hành cảm thấy trời tàn đất tận, thân thể nàng đột nhiên mát
lạnh như nắng hạn gặp mưa rào, bao nhiêu đau đớn đều tan biến cả. Nàng
lờ đờ hé mắt ra liền trông thấy nước lửa đan xen, ánh sáng chói lòa,
Thiếu Hạo đứng giữa trận pháp như câu ngọc đón gió, chẳng vương chút bụi trần, vô số thủy linh vui vẻ bơi qua lượn lại quanh mình y, đám lửa đỏ
rực trời đều bị nước ngăn lại phía ngoài.
Thiếu Hạo chăm chú
nhìn A Hành, vẻ mặt phức tạp, y đỡ nàng dậy đút nước cho nàng rồi hỏi
nhỏ: “Lẽ nào gả cho ta còn đau đớn hơn bị lửa thiêu đốt toàn thân ư?”
A Hành mở miệng toan nói, tiếc rằng cổ họng đã bị lửa hun khô rang, không cất nổi nên lời, chỉ biết lắc đầu.
Thiếu Hạo đặt Quy khư thủy ngọc vân mang bên mình vào miệng nàng, hạ giọng thì thầm: “Lén ngậm nó rồi vờ như nàng rất đau đớn.”
Dứt lời Thiếu Hạo đặt A Hành xuống, rời khỏi Ly Hỏa trận. Hỏa linh nghiêng
trời lệch đất lập tức ập đến quanh nàng, cuộn lên từng bước y đi, nhưng
lục phủ ngũ tạng A Hành vẫn mát mẻ, chỉ có da dẻ hơi phồng rộp lên, so
với nỗi đau đớn ban đầu thì chẳng thấm vào đâu cả.
Theo ý chỉ
của Tuấn Đế, Thiếu Hạo ngàn dặn xa xôi tới bái kiến Hoàng Đế xin chọn
ngày thành hôn, Hoàng Đế bèn đặt tiệc trong cung Thượng Viên khoản đãi
y.
Thiếu Hạo khiêm tốn lễ độ, học thức uyên bác, mấy chuyện tầm
phào được y thao thao kể ra, còn trích dẫn điển tích nghe sinh động thú
vị hẳn lên, cả đại điện râm ran tiếng cười nói như được tắm trong làn
gió mát.
Nghe Hoàng Đế ướm hỏi Tuấn Đế định sắp xếp hôn sự ra
sao, Thiếu Hạo liền thưa: “Cao Tân đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ rồi. Cứ theo