
ừa chạy vừa rên rầm, “Vợ yêu, cô đi từ từ thôi, ta đau quá, không trèo nổi đâu.”
A Hành tảng lờ hắn, nhưng trong bụng rủa thầm, “Vờ vịt! Ngươi cứ vờ vịt tới chết luôn đi!”
Mấy quả cầu lửa bay xuống, A Hành chẳng buồn né tránh, chỉ phẩy tay nhẹ
nhàng gạt chúng ra. Đột nhiên sau lưng nàng vang lên tiếng hét thảm
thiết, A Hành nhịn không nổi, cười nhạt giễu, “Đại tướng quân, ngài vờ
vĩnh suốt cả chặng đường không mệt sao?”
“Vợ yêu, cứu ta với…”
A Hành ngán ngẩm lắc đầu, tiếp tục đi.
Đi mãi một hồi lâu, sau lưng nàng vẫn im ắng như tờ.
Dọc đường Xi Vưu không liến thoắng chọc ghẹo A Hành thì cũng rên rẩm kêu
đau, khiến nàng vừa bực vừa tức, nhưng nãy giờ chẳng thấy hắn lên tiếng, nàng lại cảm thấy có gì thiêu thiếu.
“Xi Vưu, ngươi chán vờ vịt rồi à?”
Không nghe tiếng đáp, A Hành bỗng thấp thỏm, chẳng hiểu tên Xi Vưu này lại
bày quỷ kế gì! Dù sao, nàng cũng nhủ lòng sẽ không mắc lỡm hắn.
Nhẫn nhịn hồi lâu, sau cùng A Hành đành mượn cớ vén vạt váy để khom người xuống, lén liếc ra sau, nhưng Xi Vưu đã biến mất!
Nàng vội quay ngoắt lại nhìn quanh, chỉ thấy rợp trời lửa đỏ, nào đâu kẻ vận hồng bào ngông nghênh đáng ghét kia.
A Hành vội vã vòng lại, trông thấy Xi Vưu ngất lịm bên đường, cả người
đầy bùn đất, may có tảng đá gồ lên chặn lại, bằng không ắt đã lăn xuống
vực.
Nàng cau mày bực bội, “Này, ngươi đừng làm bộ nữa được không?”
Bốn bề im ắng.
A Hành do dự lại gần kiểm tra thân thể hắn, mới phát hiện ra Xi Vưu quả thật bị trọng thương chứ chẳng phải giả vờ.
Trong Diệt Ma trận, hắn từng bị thương rất nặng, vẫn chưa khỏi hẳn, vì tranh
đoạt A Hành mà hứng chịu một chưởng của Thiếu Hạo, chưa kịp điều tức đã
phải cưỡi Tiêu Dao bay khắp nơi, còn bất chấp thương thế, gắng ngưng tụ
linh lực thiêu cháy Bác Phụ sơn. Dọc đường hắn vẫn cố gượng duy trì,
gắng chịu đau, mãi đến khi sức tàn lực kiệt, không sao chịu nổi nữa mới
ngất lịm đi.
Cả người Xi Vưu nóng như hòn than, mặt đỏ bừng,
nhưng vẫn mơ màng hé mắt ra nhìn rồi cười toe toét: “Vợ yêu, lại phiền
cô cõng ta rồi!”
A Hành trừng mắt lườm hắn, tức đến nỗi thở hồng hộc, mãi một lúc lâu cũng chẳng biết làm sao, đành xốc hắn lên lưng
cõng đi, “Ta bảo cho mà biết, ngươi còn dám nói hươu nói vượn, ta sẽ
quăng luôn vào lửa cho chết đấy!”
“Cô đành lòng sao? Chỉ sợ ta
đau thân thể còn cô đau lòng thôi.” Đã bị thương đến đi không nổi nhưng
cái miệng trơn như mỡ của Xi Vưu vẫn chưa chừa, liến thoắng lấn át A
Hành.
A Hành chẳng nói chẳng rằng đi thẳng tới bên vách đá, làm
bộ ném xuống, khiến Xi Vưu phát hoảng, cuống quýt xin tha, “Được rồi,
được rồi, cô nói được làm được, nói được làm được mà!”
A Hành cười nhạt, cõng hắn đi tiếp.
Xi Vưu mê mệt vì sốt, gục đầu lên vai A Hành, chốc chốc lại cười khùng khục.
“Ngươi cười cái gì?”
“Cười cô ngốc chứ gì! Năm xưa, nhằm thăm dò cô, ta cố ý biến hóa để mình nặng trịch như núi, vậy mà cô chẳng hề nhận ra, vẫn lầm lũi cõng ta đến nỗi
mồ hôi đầy đầu, còn sợ ta bị lửa thiêu.”
A Hành nghiến răng
nghiến lợi vì tức, nhưng ngoài miệng chỉ hờ hững đáp, “Ngươi ích kỷ đa
nghi như thế, hèn chi ta chẳng nhớ gì về ngươi, xem như ngươi ác giả ác
báo!”
Thấy Xi Vưu nín lặng không đáp, A Hành lại lo lắng gọi: “Ngươi đừng có ngủ, kẻo nhiệt độc trên núi xâm nhập vào tâm mạch đó.”
Xi Vưu gục mặt vào cổ A Hành thì thào bên tai nàng: “A Hành, là ta ác giả ác báo!”
A Hành làm thinh, gắng trèo lên tới đỉnh núi rồi đặt Xi Vưu xuống, “Ngươi cố chịu đựng một lát, để ta đi dập lửa.”
Xi Vưu níu nàng lại: “Hay là ta đi cùng!”
Nàng chán nản mắng: “Điên à! Đốt lửa cũng là ngươi, dập lửa cũng là ngươi,
ngươi không cần mạng thì thôi, nhưng đừng xem thường mạng sống của người khác chứ!” Dứt lời nàng giằng tay hắn ra, “Ngồi yên đấy chờ đi!”
A Hành rút cây trâm ngọc chạm hình Huyền điểu trên tóc xuống, loại thủy
ngọc này do thủy linh vạn năm dưới Quy khư ở Cao Tân ngưng tụ mà thành,
có thể chống lửa, biến hình, trị thương, đúng là trân bảo hiếm có. Đây
là sính lễ năm xưa Cao Tân quốc đưa tới nhưng nàng chưa từng mang, mãi
tới lần này, Luy Tổ mới lục ra cài lên tóc nàng, những mong thân thể
nàng mau khỏe lại, nào ngờ…
A Hành khẽ thở dài, quăng thủy ngọc
trâm ra, lập tức cây trâm biến thành một con Huyền điểu xanh biếc như
nước, cất tiếng kêu thánh thót. Được linh lực của nàng thúc động, Huyền
điểu liền vỗ cánh bay về phía ngọn lửa, bay đến đâu lửa tắt đến đó,
không hổ là thủy linh của vạn thủy. Huyền điểu bay lòng vòng quanh Bác
Phụ sơn, mãi tới khi dập xong lửa mới ung dung đỗ xuống đỉnh núi, biến
thành một tảng đá hình Huyền điểu, phong kín mắt lửa lại.
Ngọn
lửa tắt ngúm trả lại một bầu trời đêm thăm thẳm, A Hành ngẩng đầu ngắm
nhìn muôn ngàn vì sao lấp lánh giăng khắp nền trời, hệt như vô vàn viên
bảo thạch.
Nàng ngoảnh lại nhìn Xi Vưu, mái tóc dài mượt không
có trâm cài xõa tung, tuôn chảy, dưới ánh sao, càng toát lên vẻ quyến rũ mê người.
Xi Vưu uể oải tựa lưng vào tảng đá ngắm A Hành, mặt tươi hơn hớn.
A Hành đỡ hắn dậy hỏi, “Ngươi định đi đâu dưỡng thương đây?”
“Cửu Lê.” Hắn khẽ vuốt tóc nàng rồi ti