
ung quanh
đều hồng rực sắc đào, sắc thắm ấy còn tiếp tục lan xuống dưới, chỉ lát
sau, ngàn vạn gốc đào đã theo nhau nở rộ khắp cả đất trời đang chìm
trong đêm tối cũng sáng bừng lên.
Ánh trăng trong như nước dịu
dàng soi xuống, cánh đào rụng lả tả như mưa, khi mau lúc thưa, không ướt áo cũng chẳng lạnh người, chỉ thoang thoảng hương thơm ngan ngát.
Nhìn hoa bay rợp cả đất trời, A Hành như lạc vào cõi mộng, mơ màng ngoảnh
lại, bắt gặp Xi Vưu đang ngồi trên tảng đá tươi cười ngắm hoa đào nở rực núi đồi, sắc mặt hắn tái nhợt, toàn thân run rẩy, hiển nhiên đã tốn rất nhiều linh lực mới có thể nghịch thiên tạo nên khung cảnh này.
“Ta trị thương cho ngươi không phải để ngươi vận linh lực làm hoa nở trái mùa.”
Xi Vưu ngẩng đầu ngắm vầng trăng vằng vặc, lẩm bẩm một mình: “Năm trăm năm trước, linh lực của ta còn rất thấp, Chúc Dung kéo theo một đám cao thủ Thần tộc tới đuổi giết ta, ta trọng thương, lại phải chạy quanh tìm nơi lẩn trốn, nhưng không sao trốn thoát. Khi chạy tới nơi này, ta nghĩ
mình chẳng cầm cự được bao lâu nữa, nhưng ta thà chết cũng không muốn
chết trong tay Chúc Dung. Trong lúc tuyệt vọng toan tung mình nhảy xuống vách núi, đột nhiên ta trông thấy một thiếu nữ áo xanh, tay vén váy,
tay xách giày đi vào sơn động. Bấy giờ đương là lúc hoa đào nở rộ, giống như hôm nay vậy, rực rỡ đầy trời, đẹp như giấc mộng.”
Xi Vưu
chìa tay ra hứng lấy những cánh hoa đào, mỉm cười nhìn nàng, “Cô thiếu
nữ đó cũng lội xuống nước nô đùa hệt như bây giờ, chẳng khác nào tinh
núi hồn hoa. Ta nấp trên đỉnh núi nhìn nàng, cảm nhận được sức sống căng tràn của ngày xuân, còn ta giống như loài dã thú động tình giữa mùa
xuân, trong khoảnh khắc ấy, thân thể mới thật sự cựa mình tỉnh giấc,
linh trí cũng theo đó mà thức tỉnh, lần đầu tiên nhận ra mình là ai.”
Nói rồi, hắn tuột khỏi tảng đá bước xuống hồ, tiến về phía A Hành. Nàng
chợt thấy miệng khô lưỡi ráo, vội lùi lại, may sao trên mặt nước rụng
đầy cánh hoa, che đậy giùm thân thể nàng.
Xi Vưu kể tiếp: “Ta
chẳng rõ mình có cha mẹ hay không, càng chẳng biết mình từ đâu tới. Từ
khi hiểu chuyện, ta đã sống cùng dã thú trong khe núi, nhưng lớn lên,
hình dáng ta lại khác hẳn loài hổ báo. Thuở nhỏ, ta cũng thắc mắc vì sao mình không giống bọn chúng, tại sao chúng có vô số đồng loại mà ta chỉ
trơ trọi một mình, ta muốn tìm được một kẻ làm đồng loại. Ta lẻn đến gần sơn trại, lén nhìn đám trẻ nô đùa, học tiếng của bọn chúng, bắt chước
bọn chúng đi bằng hai chân, thậm chí còn trộm quần áo của chúng mặc lên
mình cho giống với chúng, những muốn được chơi đùa cùng chúng, nhưng đám trẻ ném đá vào ta, phụ nữ lấy lửa đốt ta, đàn ông bắn tên vào ta, ta
đành chạy tháo thân vào núi.”
Xi Vưu chỉ vào trái tim mình, “Lúc đó linh trí ta chưa thức tỉnh, còn chưa hiểu tại sao nơi này lại khó
chịu đến thế, ta nổi giận giết sạch gia súc của họ, phá sập nhà họ,
khiến bọn họ trông thấy ta là vắt giò lên cổ chạy, không dám bắn ta đánh ta nữa, nhưng chỗ này của ta vẫn chẳng dễ chịu chút nào, trái lại càng
đau đớn hơn. Ta nấp trong bóng tối nhìn trộm họ, thấy mỗi khi uống rượu
họ đều cười rộ lên vui vẻ, bèn đánh cắp rượu của họ, học theo bọn họ
uống rượu, ngỡ rằng trong vò rượu có giấu bí mật để tươi cười vui vẻ,
nhưng ta luyện mãi đến ngàn chén không say vẫn chẳng phát hiện ra bí mật gì cả, rốt cuộc phải làm sao mới có thể vui vẻ tươi cười đây?”
Xi Vưu thẫn thờ ngẩng mặt nhìn ánh trăng vằng vặc giữa trời, dáng vẻ bất
lực chưa từng thấy ở hắn khiến A Hành kinh ngạc. Xem ra, dù ngày nay đã
tung hoành bốn bể, đánh đâu thắng đó, nhưng hình bóng Tiểu Xi Vưu cô độc bơ vơ vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn.
“Viêm Đế nói muốn mang ta tới Thần Nông sơn, tuy bề ngoài ta tỏ vẻ rất miễn cưỡng, khiến ông
ta phải mời ta, cầu ta, nịnh nọt ta, nhưng kỳ thực trong lòng ta rất
vui. Xưa nay chưa một ai mời ta tới nhà mình chơi cả, Viêm Đế là người
đầu tiên. Ta lên Thần Nông sơn theo Viêm Đế học làm người, nơi đó có rất nhiều kẻ giống ta, ta có thể cùng bọn họ ngồi bên đống lửa uống rượu,
nhưng ta còn cô độc hơn thuở sống trong rừng. Dạo ở trong rừng, ít ra ta có thể tự do tự tại nhảy nhót tung tăng, cao hứng thì hú lên, giận dữ
thì gào rú, nhưng trên Thần Nông sơn, ta không thể sống hoang dã như thế được. Những kẻ tưởng chừng là đồng loại của ta luôn nhìn ta bằng ánh
mắt sắc lạnh như dao, chúng e sợ ta, căm ghét ta, cười nhạo ta là cầm
thú, chỉ có ta ngốc nghếch đáp lời hết lần này sang lần khác, còn ngỡ
rằng có thể chơi đùa với chúng, làm đủ mọi động tác như chúng yêu cầu,
nào là đi bốn chân như sói, nhảy nhót trên cành giống khỉ, chúng cười
ta, ta cũng ngẩn ngơ cười với chúng. Tới khi bị Du Võng bắt gặp, mắng
cho chúng một mẻ, ta mới hiểu ra cầm thú là để sỉ nhục, chúng bắt ta
biểu diễn những động tác kia để làm nhục ta. Ta căm ghét ánh mắt bọn
chúng, ghét tiếng cười của chúng, ta không muốn làm người nữa! Nghĩ là
làm, ta liền phá sập học đường, trốn khỏi Thần Nông sơn. Du Võng nửa đêm đuổi theo ta, khuyên ta quay lại nhưng ta đánh y chửi y, đuổi y về, ấy
vậy mà y vẫn đi