Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210851

Bình chọn: 7.00/10/1085 lượt.

h, không đến phiên ngươi nhúng vào.”

Xi Vưu sa sầm mặt đứng lặng giây lát rồi dắt A Hành đi tiếp, vừa đi vừa

ngắm cảnh vật xung quanh, đi mãi đến tế đài, hắn mới kéo nàng ngồi

xuống, “Hai trăm năm không gặp, cô không muốn biết những năm qua ta đã

làm gì ư?”

A Hành thấy nực cười, “Đến ngươi ta còn chẳng nhớ, hơi đâu quan tâm mấy chuyện đó làm gì?”

Xi Vưu rầu rĩ nhìn nàng, nhưng A Hành chỉ cúi đầu giật mạnh sợi gân rồng, toan cởi ra.

Rừng đào bát ngát trải dài trước mắt bọn họ, mỗi khi gió thổi qua, muôn ngàn đọt lá non lại xao xác lên như những làn sóng biếc, hòa cùng tiếng ngân nga của bao chiếc chuông gió quanh tế đài.

Tinh tang, tinh tang…

Âm thanh trong trẻo ngân dài, càng làm tổn lên vẻ tĩnh mịch của núi rừng.

Trầm mặc hồi lâu, Xi Vưu đột nhiên cất tiếng, giọng trầm buồn, “Vu vương cô

từng quen đã mất từ lâu, Mê Đóa và Kim Đan cũng đi rồi, lúc về già, Mê

Đóa luôn muốn gặp lại cô, còn nói chẳng mong điều gì, chỉ muốn được nấu

một bữa cơm cho cô. Cô ta hết lần này sang lần khác vặn vẹo hỏi cô đang ở đâu, ta chỉ biết im lặng. Mê Đóa còn nhớ cô thích Ca tửu, năm nào cũng

dùng vò đá ủ một vò ngon nhất chôn dưới gốc đào, mấy chục cây đào quanh

đây, dưới gốc đều chon một vò rượu của Mê Đóa ủ cho cô. Đến lúc già

khọm, mắt lòa cả rồi, cô ta vẫn gắng gượng ủ nốt cho cô một vò rượu.”

Chẳng hiểu sao bàn tay đang cố tháo gân rồng của A Hành chợt khựng lại, nàng

trân trân nhìn rừng đào phía trước, cắn môi im lặng.

“Mấy chục

năm đầu, cứ mỗi tháng Tư, khi đến Cửu Lê, ta đều quây quần uống rượu với hai người họ, Kim Đan theo ta đi trồng đào, còn Mê Đóa chôn rượu xuống

gốc cây, ta thích nghe bọn họ kể chuyện về cô, như thế dường như cô vẫn

còn ở bên bọn ta vậy. Về sau họ lần lượt qua đời cả, chỉ còn trơ lại

mình ta, trong vô vàn đêm trằn trọc mất ngủ, ta mới thật sự thấu hiểu

cảm giác của sư phụ năm xưa, thời gian đằng đẵng chính là hình phạt tàn

khốc nhất, đến nỗi rất nhiều lần ta phải phá lên cười, thấy mình thật

đáng kiếp!”

Xi Vưu cúi gằm mặt xuống nên A Hành không trông rõ

vẻ mặt hắn, chỉ thấy tóc mai hắn đã bạc trắng, trái hẳn với tuổi tác và

thần lực. Nàng khẽ thở dài, dịu dàng an ủi, “Dù sao ta cũng quên cả rồi, ngươi đừng để trong lòng nữa, cứ coi như ta chưa từng sống lại, quên ta đi!” Vừa khuyên giải, nàng vừa lặng lẽ tháo sợi gân rồng ra.

Xi Vưu trầm giọng hỏi: “Phải làm thế nào cô mới tha thứ cho ta?”

A Hành thình lình bật dậy chạy thẳng, “Để ta bắt đầu lại cuộc sống từ đầu, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

Xi Vưu phản ứng cực nhanh, lập tức đuổi theo, sau cùng cũng bắt được nàng

trong rừng đào, mặc cho A Hành vừa đánh đập vừa mắng mỏ: “Ta đã quên hết rồi, ta muốn làm lại từ đầu, ta phải làm lại từ đầu!”

Xi Vưu rầu rĩ đứng lặng nhìn A Hành rồi đột nhiên xốc nàng lên vai, nhảy lên lưng Tiêu Dao, “Được, ta sẽ để cô bắt đầu lại!”

Mặc A Hành liên tục giãy giụa đấm đá đòi thả ra, Xi Vưu vẫn trơ như phỗng, cưỡi Tiêu Dao lao đi vun vút.

Chỉ lát sau, Tiêu Dao đã đổ xuống một bãi hoang, Xi Vưu đặt ngay A Hành

xuống, hệt như gieo một cây mạ. Chỉ đợi có thế, nàng liền quay người

chạy vụt đi.

Xi Vưu tựa vào Tiêu Dao, ung dung cười, “Cô chạy đi, cô cứ chạy ta lại đi bắt lại, thử xem cô chạy nhanh hay ta bắt nhanh nào.”

A Hành dừng phắt lại, vừa bất lực vừa giận dữ ngoảnh đầu quát: “Rốt cuộc ngươi muốn gì đây?”

“Chẳng phải cô muốn bắt đầu lại ư? Chúng ta cùng bắt đầu lại!”

A Hành lia lịa chắp tay hành lễ với Xi Vưu, gần như van vỉ: “Xi Vưu, Xi

Vưu Đại tướng quân, ngài đường đường là Đại tướng một nước, cớ sao ta đã quên rồi mà ngài vẫn bám dai như đỉa thế? Thật không bằng cả phường vô

lại!”

Xi Vưu vẫn tựa vào Tiêu Dao, khoanh tay nhe nhởn cười, “Ta bám dai như đỉa đấy thì sao? Ta vô lại đấy, làm sao nào?”

A Hành tức đến xịt khói lỗ tai, chửi toáng lên, “Đồ khốn nạn, quân cầm thú, tên khốn chẳng bằng cầm thú, lòng lang dạ sói…”

Xi Vưu cười tít mắt, vừa nghe vừa bình luận, “Câu ‘không bằng cầm thú’

chửi hay lắm, cầm thú bì sao được với ta, thấy ta, chúng vắt giò lên cổ

chạy còn không kịp nữa là! Lòng lang dạ sói, chà chà…” Xi Vưu tặc lưỡi,

lắc đầu, “Không hay, không hay! Nhẹ nhàng quá! Cô mau nghĩ ra con gì ác

độc hơn làm ví dụ đi…”

A Hành tức run cả người, nói lý không được, chửi bới không xong, cơn giận bốc lên đầu, nàng liền xắn tay áo lao vào đánh nhau!

Mây cuộn lửa phừng phừng lao vào Xi Vưu, hắn ù té chạy, nàng tức tốc đuổi

theo, đôi bên cứ thế chạy lòng vòng rồi lạc vào một tòa thành. Dường như hôm nay trong thành là ngày tết, người qua kẻ lại nô nức trên đường,

xôn xao cười nói.

Thấy một thiếu nữ mảnh mai hộc tốc đuổi theo

một gã trai cao lớn, vài ba kẻ thương hương tiếc ngọc chợt nổi máu anh

hùng, rào rào ném gạch đá rau quả về phía Xi Vưu nhằm cản hắn lại.

Xi Vưu luồn lách trốn giữa đám đông, mỗi lần sắp bị A Hành đánh trúng, hắn lại lẩn đi như trạch, khiến A Hành càng thêm tức giận, bất chấp mọi thứ để bắt hắn.

Xi Vưu vừa chạy vừa hét: “Vợ yêu, ta biết lần này

ta sai rồi, là ta làm cô đau lòng, lần sau ta không dám thế nữa đâu, ta

nhất định sẽ tin tưởng cô, tô


Old school Easter eggs.