
ện tay vấn lại, dùng Trụ Nhan hoa cài lên.
A Hành biến hẳn sắc mặt, rút phắt Trụ Nhan hoa xuống ném trả Xi Vưu, “Ta
đưa ngươi đi một lần cuối cùng! Nếu ngươi còn bám lẵng nhẵng như đỉa đói thì đừng trách hai tộc Cao Tân Hiên Viên không khách khí!” Ánh mắt nàng lạnh buốt, thấp thoáng sát khí vương giả hiếm hoi.
Xi Vưu ủ rũ, đành nín lặng dựa vào A Hành, người nóng như lửa đốt, hơi thở rối loạn.
Dường như hắn và Tiêu Dao tâm ý tương thông, mới đó đã thấy Tiêu Dao lù lù
xuất hiên, xẹt xuống như sao băng. A Hành nửa ôm nửa đỡ Xi Vưu ngồi lên
lưng nó, “Tiêu Dao, ngươi bay chậm thôi. Xi Vưu đang bị thương, linh lực của ta không khống chế được tốc độ quá nhanh đâu.”
Tiêu Dao khẽ gục gặc đầu rồi dang cánh từ từ bay về phía Cửu Lê.
Gió đêm lành lạnh, sao sáng đầy trời, Tiêu Dao bay chầm chậm, A Hành cũng
chẳng buồn để ý đến Xi Vưu nữa, chỉ chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc xung
quanh.
Sau khi rời khỏi Bác Phụ quốc, bầu trời sao sáng dần thưa thớt hẳn khiến A Hành tiếc rẻ mãi, may mà giữa biển mây vẫn còn một
vầng trăng tròn vành vạch, mây đuổi trăng, trăng vờn mây, cũng là cảnh
đẹp hiếm thấy.
Xi Vưu khẽ nói: “Lần đầu tiên ta tới Triêu Vân
phong tìm cô rồi A Tệ đưa cả hai bỏ trốn cũng vào một đêm trăng sáng thế này, dạo đó tuy ta bị Đại ca cô đánh trọng thương, nhưng trong lòng rất hạnh phúc.”
A Hành nhắm mắt lại không ngắm trăng nữa, dùng hành động trực tiếp trả lời hắn.
Nhìn một A Hành lạnh lùng trước mặt, Xi Vưu chợt hoang mang, trời nghiêng có thể chống, đất lệch có thể đắp, nhưng cõi lòng tan nát rồi có vá víu
lại được chăng? Biết dùng cái gì để vá víu đây?
Thấy Tiêu Dao đột nhiên đỗ xuống, A Hành liền mở bừng mắt nhìn quanh, “Đây không phải Cửu Lê, mày đưa chúng ta đến đâu thế?”
Tiêu Dao phớt lờ nàng, cứ thế dang cánh bay thẳng, bỏ lại Xi Vưu và A Hành giữa vùng hoang sơn.
A Hành tức tối giậm chân bình bịch, Xi Vưu ức hiếp nàng đã đành, ngay đến con chim của hắn cũng bắt nạt nàng nữa!
“Xi Vưu, Xi Vưu, tỉnh dậy đi, chúng ta lạc đường rồi.” A Hành lắc lắc Xi Vưu.
Xi Vưu sốt mê man, khó chịu cau rúm mày lại.
A Hành bắt mạch cho hắn, thấy khó mà chịu nổi đến khi tới Cửu Lê, phải
sắc ít thuốc trị thương ngay đã. Nàng nhìn quanh nhìn quất, thấy hai bên đường núi non trùng điệp, cây cối xanh rì, lại thêm một khe suối nhỏ
uốn mình, chảy xuyên qua hẻm núi.
A Hành liền cõng hắn men theo khe suối mà đi, vừa đi vừa tìm hái thảo dược.
Tùy theo hẻm núi khi rộng khi hẹp, khe suối cũng có khúc chảy xiết, có
quãng chảy chậm, A Hành cõng theo Xi Vưu, hành động vô cùng khó khăn,
lại thêm đá suối trơn như bôi mỡ, hai người cứ chệnh choạng mà đi, ướt
sũng cả quần lẫn giày, may mà hái được không ít thảo dược.
Đi
mãi đến hồ nước, khe suối cũng đổ vào trong hồ này, bên hồ lô nhô mấy
tảng đá, A Hành bèn chọn một phiến đá bằng phẳng, đặt Xi Vưu lên.
Nàng nghiền nát thảo dược, múc nước hồ chiêu cho Xi Vưu uống rồi cởi bỏ y
phục của hắn, dùng mười mấy ngọn lá thông lớn có nhỏ có, ngưng tụ linh
lực châm vào huyệt đạo hắn nhằm khơi thông linh khí, làm dịu cơn đau.
Chẳng có linh đan diệu dược gì, A Hành đành đốt ngải cứu hơ vào đỉnh đầu và gan bàn chân hắn, dốc hết linh lực bức nhiệt khí trong cơ thể hắn
ra. Nhờ đó, Xi Vưu dần dần hạ sốt.
A Hành dù sao cũng mới ốm dậy, tất bật nãy giờ khiến nàng mệt lử, rã rời cả tay chân, bèn bó gối ngồi nghỉ bên cạnh.
Xung quanh hồ lởm chởm toàn đá là đá, lại thêm cây cối rậm rạp, ánh trăng
len qua tán lá chiếu lên mặt đá thành những đốm tròn nho nhỏ, trăng rọi
bóng cây, cây soi xuống suối, suối vỗ vào đá, đá nâng niu bóng trăng,
trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, đẹp không bút nào tả xiết.
A Hành khoan khoái hít sâu mấy hơi, thấy vô cùng dễ chịu. Giày và quần
nàng đã ướt sũng lúc lội qua suối, lại dính đầy bùn đất, đi rất khó
chịu. Thấy Xi Vưu đã ngủ say, hơi thở trầm trầm, hẳn chưa thể tỉnh ngay
được, nàng liền rón rén cởi bỏ y phục, ngâm mình xuống hồ, gột sạch quần và giày vắt lên tảng đá cho khô rồi ngoảnh lại trông chừng Xi Vưu, thấy hắn vẫn mê mệt, nàng yên tâm ngụp xuống hồ bơi lặn.
Nàng vui vẻ thi với đàn cá dưới nước, bơi từ bên này hồ sang bên kia hồ, rồi lại từ bên kia bơi về xem ai nhanh hơn, chợt thấy bao phiền não trong lòng đều tan đi theo làn nước.
Núi non bốn bể xanh biếc một màu như vẽ,
đỉnh vút tận mây, khiến cả khung trời bất giác trở nên chật hẹp, vầng
trăng tròn vành vạnh đang treo trên mảnh trời nhỏ hẹp đó, A Hành nằm
ngửa trên mặt nước, giơ tay ra toan chạm vào mặt trăng, tuy biết rõ
không thể nào chạm được nhưng vẫm thích giơ tay ra. Có lẽ nàng thích
động tác vớt lấy mặt trăng bởi nó khiến lòng vô cùng khoan khoái, cũng
có lẽ nàng chỉ thích ngắm làn nước trong veo chảy dài qua kẽ ngón tay
mình, ánh trăng bàng bạc rọi xuống, trông như muôn ngàn viên ngọc long
lanh, rơi tí tách xuống mặt hồ phẳng lặng tựa gương.
Đột nhiên,
mấy cánh hoa đào đỏ thắm từ đâu bay lại, đậu xuống má A Hành. Nàng nhón
lấy cánh hoa vẻ ngạc nhiên, bấy giờ đã là giữa hạ, lấy đâu ra hoa đào?
Ngấng đầu trông lên, bấy giờ đã là giữa đỉnh núi, sườn núi x