
kịch liệt, Xi
Vưu dùng thủ đoạn tàn khốc tiêu diệt sạch những kẻ đối chọi mình, cải
cách toàn bộ triều chính, khiến tám mươi bảy hộ của Thần Nông quốc phải
diệt môn, Thần tộc, Nhân tộc, Yêu tộc đều không ngoại lệ, những kẻ bị xử cực hình mà chết lên tới năm ngàn ba trăm chín mươi sáu người! Nghe nói Đại vương cơ Vân Tang của Thần Nông vốn đứng về phía Xi Vưu, lúc Xi Vưu còn chưa đủ lông đủ cánh, Đại vương cơ từng chở che bênh vực cho y suốt một thời gian dài, nhưng dù sao Đại vương cơ vẫn là quý tộc, không chấp nhận nổi thủ đoạn tàn bạo của Xi Vưu, bèn lập mưu liên kết với Hậu Thổ
để kiềm chế y. Sự việc bị Xi Vưu phát hiện, y chẳng chút niệm tình, một
lèo giết sạch tâm phúc của Đại vương cơ, ép Đại vương cơ phải thề độc
trước mọi người trên đỉnh Tử Kim, từ nay về sau không can dự triều chính nữa, nếu trái lời thề sẽ chết không toàn thây.”
Lão già thở dài cảm thán: “Xi Vưu quả là kẻ lãnh khốc vô tình, bị Thần Nông chư hầu coi như ác ma, nhưng trong dân gian, tiếng tăm của y không quá tệ, bởi xưa
nay y vẫn lấy lễ đối đãi với bọn giặc cỏ dân đen, đám thanh niên trai
tráng chẳng những không sợ y, ngược lại còn coi y như đại anh hùng, hy
vọng một ngày có thể tự mình tạo dựng sự nghiệp vang danh đại hoang như
các tướng quân dưới trướng Xi Vưu vậy.”
Gã thanh niên Cao Tân
gật đầu lia lịa, hào hứng nói: “Nếu Cao Tân có được một người như Xi Vưu thì hay quá, cháu cũng khỏi phải theo cha lên thuyền làm thuê, biết đâu còn có thể lên triều kiếm một chức quan, dẫn quân ra trận nữa kìa.”
Nghe con trai nói vậy, phụ thân gã đằng hắng mấy tiếng, hạ giọng mắng mỏ:
“Con nói nhảm gì thế? Thân phận chúng ta… đừng có si tâm vọng tưởng!”
Thiếu niên bị mắng tiu nghỉu mặt mày nhưng dù sao vẫn là thiếu niên, chỉ lát
sau hắn đã lấy lại tinh thần, cao hứng kể: “Có lần cả đám bạn bọn cháu
tranh cãi với nhau xem Xi Vưu, Thiếu Hạo, Thanh Dương ai lợi hại hơn,
suýt nữa còn động tay chân, bà chủ quán rượu bèn trêu: ‘Chỉ cần gói gọn
ba câu về ba vị anh hùng của đại hoang là đủ. Thiếu niên đều hy vọng
được trở thành Xi Vưu, thiếu nữ đều mong được gả cho Thiên Hạo, bậc làm
cha mẹ đều muốn có đứa con trai như Thanh Dương’.”
Khách khứa
trong quán càng nghĩ càng thấy chuẩn xác. Thiếu niên nào chẳng ngông
cuồng ngạo mạn, mong một ngày được phong hầu bái tướng, thúc ngựa rong
ruổi khắp núi sông, thả sức tung hoành như Xi Vưu? Thiếu nữ nào chẳng
rộn rã lòng xuân, mong lấy được người chồng anh tuấn hào hoa, nổi danh
thiên hạ, nghĩa nặng tình sâu như Thiếu Hạo? Cha mẹ nào lại chẳng mong
con cái được giỏi giang, tiền đồ rộng mở, cung kính hiếu thuận như Thanh Dương?
Lão già vuốt chòm râu dê mỉm cười: “Bất kể người của
Thần Nông khen hay chê Xi Vưu, hiện giờ y cũng nắm giữ một nửa quân đội
Thần Nông, chỉ cần ho một tiếng thì cả Thần Nông phải run sợ, đúng là
Đốc Quốc Đại tướng quân oai phong lừng lẫy.”
Chủ quán cũng lắc đầu thở dài: “Quân đội của Xi Vưu quả là ác mộng của Hiên Viên chúng ta.”
Bầu không khí trong quán vừa chùng xuống đã lại căng lên như dâu đàn, ngay gã lái luôn cũng phải thầm thở dài.
Chỉ mình thiếu niên ngơ ngác không hiểu, láu táu hỏi: “Sao lại thế?”
Tiếng đàn của lão già lại vang lên dồn dập mà réo rắt, tựa mây đen vần vũ,
thành trì thất thủ, khiến lòng người nơm nớp không yên. Lẫn trong tiếng
đàn là giọng nói trầm trầm nặng nề của lão: “Xi Vưu chỉ đích thân cầm
quân đánh với Hiên Viên một trận duy nhất. Tám mươi hai năm trước trong
trận Đại Thì sơn, Hiên Viên tộc giết chết Tĩnh tướng quân dưới trướng Xi Vưu, Xi Vưu liền đem quân tấn công Đại Thì sơn, tuyên bố nếu không đầu
hàng sẽ đồ sát toàn thành. Nhưng binh lính Hiên Viên kiên cường bất
khuất, anh dũng thiện chiến nổi tiếng đại hoang, đương nhiên không chịu
đầu hàng mà quyết tử chiến cùng Xi Vưu. Sau khi phá được thành, Xi Vưu
liền hạ lệnh đồ sát toàn thành.”
Lão già tay run bắn, tiếng đàn
chợt ngưng bặt, khách khứa ngồi đây đa phần là người Hiên Viên, từng
nghe thuật lại trận chiến đó, ai nấy đều cúi đầu trầm mặc.
Đột
nhiên lão già lại cất tiếng phá tan bầu không khí ắng lặng: “Một trận
chiến! Chỉ một trận chiến thôi! Mười hai vạn người bị giết! Hơn chín vạn trong số đó là dân thường! Từ đó cái tên Xi Vưu trở thành cơn ác mộng
của dân chúng Hiên Viên!”
Khách khứa trong quán thảy đều làm
thinh, chỉ mình gã thiếu niên Cao Tân vẫn lẵng nhẵng hỏi về việc Xi Vưu
muốn lấy mạng Chúc Dung: “Ông lão, có phải vì Xi Vưu bênh vực cho những
người như chúng ta, còn Chúc Dung lại đứng về phía quý tộc quan lại nên
Xi Vưu muốn lấy mạng Chúc Dung không?”
Lão già ngẩn người, chợt nghe thiếu niên gọi: “Ông lão ơi?”
“Ừm!” Lão già định thần lại, vừa nghĩ ngợi vửa kể: “Có lẽ căn nguyên là bởi
Chúc Dung và Xi Vưu đại diện cho lợi ích của hai loại người khác nhau,
đôi bên thế như nước lửa, không thể dung hòa, còn bí mật như người ta
đồn đại chỉ là ngòi nổ mà thôi.”
“Bí mật gì cơ?” Gã thiếu niên hồi hộp hỏi.
Lão già giơ tay che miệng, ráng nói thật khẽ nhưng tất cả mọi người đều
nghe thấy, “Nghe đồn Chúc Dung giết chết Đại vương tử phi của