Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329454

Bình chọn: 9.00/10/945 lượt.

g, vận linh lực chạy vụt ra ngoài.

Nàng cắm đầu cắm cổ chạy trong đêm tối, nhưng chạy thế nào cũng không thoát

được bóng đêm. Nụ cười của Thiếu Hạo còn rành rành trước mắt nàng, cứ

chạy thêm một bước, gương mặt ấy lại rõ thêm một phần, tất cả tháng ngày từ khi quen biết tới nay đều biến thành muôn mặt nụ cười, cười hờ hững, cười vui vẻ, cười khanh khách… Lần đầu tiên nàng nhận ra rằng, bất kể

lúc nào, Thiếu Hạo cũng mỉm cười. Kể cả khi nãy y cũng vẫn tươi cười.

Nàng dừng phắt lại, nghiến răng chạy ngược trở về.

Bốn bề tối đen như mực, lại im phăng phắc, Thiếu Hạo đang nhắm mắt chờ chết đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp mà nặng nhọc, nhưng y

chẳng buồn mở mắt ra.

Mãi tới khi tiếng bước chân dừng trước mặt mình, y mới từ từ mở mắt, đăm đăm nhìn A Hành, chẳng nói một lời.

A Hành cũng chẳng nói chẳng rằng dụng lực cõng y lên, thân thể Thiếu Hạo

dưới lực hút của Ngu uyên đã nặng tựa ngàn cân, nàng chỉ có thể lê từng

bước từng bước một.

Thiếu Hạo lặng thinh, hai tay rũ trên vai A Hành.

A Hành vừa thở hổn hển vừa bấu víu vào những mẩu đá gồ lên trong động, dùng sức dịch chuyển về phía trước.

Nhiệt độ trong động càng lúc càng tăng, lực hút cũng mỗi lúc một mạnh, A Hành cơ hồ không nhích nổi một bước nhưng vẫn nghiến chặt răng, bám vào mẩu

đá lết tới trước, hai tay xước xát hết cả.

Hai người lê lết bằng tốc độ của ốc sên, nhích được một chút là phải trả giá bằng bao nhiêu máu chảy.

Bỗng Thiếu Hạo gắng gượng giơ tay lên bám lấy mẩu đá, gắng hết sức nhích

thân thể mình và A Hành lên phía trước, máu của hai người hòa lẫn vào

nhau trên vách động.

Đi thêm được chừng mười trượng thì A Hành

không nhấc nổi chân lên nữa, nàng ra sức đá chân ra nhưng bàn chân cứ

dính chặt lấy mặt đất, như thể mọc lên từ đó vậy.

Nàng gắng gượng nhấc, gắng sức nhấc, gắng hết sức nhấc chân lên…

Thân hình nàng ngả ngả nghiêng nghiêng rồi ngả phịch xuống đất, kéo theo cả Thiếu Hạo.

A Hành vùng vẫy toan bò dậy nhưng cả người nàng đã dính chặt vào mặt đất, không sao dậy nổi, Thiếu Hạo bên cạnh dường như đoán trước được kết quả này, chỉ một mực nằm im, chẳng buồn nhúc nhích.

A Hành nằm đè

lên cánh tay Thiếu Hạo cười khúc khích, “Thiếp ngốc thật đấy! Chẳng cứu

được chàng mà chính mình còn chết chùm theo, sao khi nãy chàng không

khuyên thiếp thêm mấy câu nữa hả? Cứ tỏ vẻ một lòng muốn chết, không cần thiếp nhiều chuyện có phải đỡ không?”

Thiếu Hạo nhắm nghiền mắt làm thinh, lát sau mới lên tiếng: “Vì ta cũng sợ chết lắm.”

Khi nãy sau khi A Hành đi khỏi, y chẳng hề thấy sợ hãi, chỉ ngồi yên bình

tĩnh cảm nhận sức mạnh của Ngu uyên đang tăng lên từng chút một, cũng

từng chút từng chút nuốt lấy mình. Từ lâu y đã quen với cảm giác từ từ

bị bóng đêm nhấn chìm thế này rồi, bởi từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày của y

đều là như vậy. Y từng coi phụ vương là chỗ dựa vững chắc nhất nhưng lại quên khuấy rằng phụ vương là phụ vương duy nhất của y, nhưng y không

phải con trai duy nhất của phụ vương, y từng ngỡ rằng vú già thương mình nhất, nhưng suốt mấy trăm năm ngày nào bà ta cũng bỏ độc vào đồ ăn của

y, từng cho rằng có thể tin tưởng muội muội nhưng cô ta lại đem hết thảy lời ăn tiếng nói của y mách với Tuấn Hậu không sót một chữ, từng tưởng

rằng… Hết lần này đến lần khác, y đã quen bình thản nhìn từng kẻ thân

bằng quyến thuộc vứt bỏ mình chẳng hề do dự, đến nỗi y cảm thấy vậy mới

là bình thường.

Vậy mà khi nghe tiếng chân A Hành trở lại, sự

bình thản của y chợt vỡ vụn, tim bỗng đập liên hồi, như đang âm thầm

khát khao một điều gì đó. Đối mặt với mười vạn đại quân Thần Nông, y vẫn có thể cười nói như thường, nhưng trong khoảnh khắc đó, y thậm chí còn

chẳng có can đảm mở mắt ra nhìn nữa.

A Hành thở dài, “Thiếp cũng sợ chết.” Nhớ tới Xi Vưu, nàng thật không cam tâm bỏ mạng ở đây!

Thiếu Hạo lặng thinh không nói, chỉ chăm chăm nhìn vào bóng đêm, lạ thay, tuy hiện giờ lực hút lớn đến nỗi không sao ngồi dậy nổi nhưng y lại chẳng

hề có cảm giác bị màn đêm nhấn chìm như lúc trước, có lẽ không phải y sợ chết, mà sợ phải chết đi trong cô độc. Bóng tối của Ngu uyên thật ra

không đáng sợ, cái đáng sợ là bóng đêm thăm thẳm khi bị hết thảy mọi

người ruồng bỏ.

Thiếu Hạo đột ngột lên tiếng, “A Hành, nếu như,

ta chỉ nói là nếu thôi nhé, nếu có kiếp sau, ta không còn là Cao Tân

Thiếu Hạo, nàng cũng chẳng còn là Hiên Viên Bạt nữa, bất kể nàng trở

thành người như thế nào, ta cũng muốn được làm chồng nàng, suốt đời

không xa rời.”

A Hành khẽ cười, “Kiếp này trói buộc nhau chưa đủ hay sao mà còn muốn dằng dai sang tận kiếp sau? Nếu thật sự có kiếp

sau, thiếp chỉ muốn sống thanh thanh bạch bạch một đời.”

Thiếu Hạo bật cười theo, “Nàng nói phải lắm.”

“A Hành, A Hành…”

Tiếng gọi lo âu chẳng biết từ đâu truyền tới, văng vẳng trong sơn động tối om.

A Hành cùng Thiếu Hạo dỏng tai nghe ngóng một thoáng, đoạn nàng la toáng lên: “Đại ca, muội ở đây, muội ở đây này!”

A Hành run giọng mừng rỡ bảo Thiếu Hạo: “Đại ca tới tìm thiếp! Đại ca

thiếp tới tìm thiếp, chúng ta được cứu rồi! Hai ta không chết đâu!”

Thiếu Hạo chỉ chăm chú nhìn