
phục hơn hẳn kẻ khác.
A Hành nhoẻn cười thả tay ra để Thiếu Hạo từ từ chìm xuống đáy nước.
Thanh Dương bước tới bên nàng, hai chân giẫm thẳng lên mặt nước, lập tức cả hồ nước bắt đầu đóng băng.
Y dặn dò: “Ta và Thiếu Hạo đều bị thương nên trước khi tiến vào Ngu uyên, để đề phòng bất trắc, hai ta đã hợp lực giăng một trận pháp bên ngoài
Ngu uyên, hiện giờ Xi Vưu đang khốn đốn trong đó, trước khi Thiếu Hạo
kịp hồi phục vết thương, nhất định chúng ta phải đoạt lấy Hà Đồ Lạc Thư
từ tay Xi Vưu.”
A Hành tròn mắt kinh ngạc: “Hai người ai nấy dẫn theo thuộc hạ tới Ngu uyên, còn chẳng có cơ hội gặp nhau, sao có thể
hợp lực bày trận vậy?”
Thanh Dương thản nhiên đáp, “Chừng nào
muội giao du với một kẻ suốt mấy ngàn năm sẽ biết rằng có những chuyện
chẳng cần phải nói ra.”
Nhìn hồ nước đã đóng băng toàn bộ, A
Hành nửa đùa nửa cợt nói: “Hẳn y cũng hiểu được ý đồ của huynh khi ngăn
trở y trị thương lúc này.”
Chu Du vừa biến mất đã lại ló ra từ
đâu đó, gơ tay chỉ chỉ cho Thanh Dương một hồ nước nhỏ ở xa, đó chính là hồ nước đầu tiên mà bọn họ bắt gặp từ khi thoát khỏi Ngu uyên.
Thanh Dương giậm mạnh lên mặt hồ đóng băng bên dưới, lập tức lớp băng lách cách nứt ra, y cũng theo đó chìm xuống dưới.
A Hành còn đang ngơ ngác đã thấy Thanh Dương cầm tượng gỗ nhảy ra khỏi
hồ, quăng pho tượng xuống dưới chân nàng rồi nhảy lên lưng Trùng Minh
điểu bay vút về phía hồ nước Chu Du chỉ.
A Hành nhặt pho tượng
lên, nhận ra nó được chạm khắc vô cùng sống động, hệt như Thiếu Hạo thu
nhỏ vây, nơi trái tim còn điểm một chấm máu tươi trích từ tim Thiếu Hạo. Thì ra vừa rời khỏi Ngu uyên, y đã dùng Khôi Lôi thuật hoán đổi bản
thân, kẻ dọc đường cười nói đùa cợt với họ chỉ là một con rối gỗ mà
thôi.
Nghĩ đến Thiếu Hạo vừa cảm kích tạ ơn mình chỉ là một con rối gỗ, A Hành lạnh cả sống lưng.
Thấy A Hành ngẩn người, Chu Du ngỡ rằng nàng không hiểu sao mình lại tìm
được Thiếu Hạo, bèn trỏ mấy cây thù du nói, “Trước khi tiến vào Ngu
uyên, điện hạ dặn nô tỳ phải lưu ý tất cả mọi nơi có nước, nô tỳ bèn lén trồng bên mỗi hồ nước một cây thù du[3'>, nếu không e rằng đã bị Thiếu
Hạo qua mặt rồi.”
[3'> Thù du: một loài cây rụng lá, ra hoa li ti màu vàng, quả có hình oval, màu đỏ, vị chua, có thể dùng làm thuốc. (ND)
Lúc A Hành cùng A Tệ đuổi đến nơi, cả hồ nước đã đông cứng lại thành băng,
Thanh Dương đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên mặt băng.
A Hành cất tiếng, “Xin lỗi Đại ca.”
Thanh Dương dặn, “Ta cầm chân Thiếu Hạo ở đây, muội đem Chu Du cùng…” Thanh
Dương quan sát A Tệ và Liệt Dương, cũng chẳng coi chúng là súc vật nữa,
“Cùng bọn chúng đi đoạt lấy Hà Đồ Lạc Thư về. Nhớ đừng ra tay vội, để
Yến Long và Xi Vưu đánh đến nỗi hai bên đều thương tích, bấy giờ hẵng
lợi dụng trận pháp đoạt Hà Đồ Lạc Thư, có điều muội cũng đừng chần chừ
chậm trễ, linh khí địa thế nơi này rất có lợi cho Thiếu Hạo, ta chẳng
nắm chắc sẽ giữ chân y được bao lâu đâu!”
A Hành đang định đi
chợt nghe Thanh Dương nói tiếp: “Muội nhớ đừng để Yến Long chết, y là
con cờ hay nhất để kiềm chế Thiếu Hạo đấy.”
“Muội hiểu rồi.”
“Còn gì nữa không?”
A Hành vụt hỏi: “Tam ca là do huynh giết ư?”
Thanh Dương cười nhạt đáp: “Là Chúc Dung giết, muội nghe đâu được mấy câu tầm xàm ba láp này thế?”
“Hôm nọ muội nghe được ở chỗ phụ vương đấy. Tuy phụ vương chẳng nói rõ ra
nhưng Đồng Ngư thị lẩm bẩm nói với muội, có lẽ phụ vương cũng đem lòng
hoài nghi.”
Thanh Dương nhếch môi cười, “Mấy chuyện này không cần muội lo, đi đoạt Hà Đồ Lạc Thư đi.”
“Đại ca, huynh đừng vì dã tâm của mình mà đẩy mẹ và Tứ ca vào vòng nguy
hiểm, bằng không, muội nhất định sẽ không tha thứ cho huynh đâu!”
Dứt lời nàng nhảy lên lưng A Tệ, bay vút lên trời. [1'> Trích trong bài từ theo điệu Dương Quan khúc, nhan đề Trăng trung thu của Tô Thức. (ND)
Bấy giờ Xi Vưu mới như sực tỉnh, vội bước tới trước mặt A Hành, toan đặt
miện hoa lên đầu nàng, nào ngờ A Hành nghiêng đầu né tránh, “Ta không
cần vương miện, chỉ cần đóa hoa đào tượng trưng cho tấm lòng của ngươi
là đủ.”
Theo lời Đại ca, A Hành chỉ khoanh tay đứng ngoài quan sát.
Dựa trên phương vị ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, Thanh Dương đã bố trí một tấm gương băng năm mặt, hễ đứng trước gương là có thể thu hết tình hình trong trận pháp vào tầm mắt.
Hậu Thổ, Chúc Dung, Trung Dung đều đang bị vây trong trận pháp. Hậu Thổ hành sự cẩn trọng, không nôn nóng
vội vàng mà bình tĩnh thăm dò xung quanh, trong khi Chúc Dung tính tình
nóng nảy đã tả xung hữu đột khắp nơi, phóng hỏa thiêu núi, trông biển
lửa phừng phừng như vậy nhưng thực tế những thứ hắn đốt chỉ là ảo ảnh,
còn Trung Dung lại cưỡi Huyền điểu bay mãi bay mãi, có điều thật ra y
vẫn bay vòng tại chỗ.
Yến Long vốn chẳng coi trận pháp vào đâu,
chỉ ngồi trên đầu nũi gảy đàn, vẻ mặt bình thản, phong thái nhàn nhã,
tiếng đàn khi vang vang mạnh mẽ như sóng to gió lớn, lúc lại thê thiết
triền miên tựa người đẹp khóc than.
Theo tiếng đàn của Yến Long, những tảng đá trong sơn cốc lần lượt vỡ nát, mấy lần suýt đánh trúng Xi Vưu khiến hắn phải nhảy lên nhảy xuống, tránh trái n