
nàng, cười không nói.
Bị sức mạnh của Ngu uyên quấy nhiễu, Thanh Dương lại chịu thêm một vết
thương. Y vận linh lực không tìm được A Hành, chỉ có thể lần theo tiếng
đáp của nàng mà tìm đến, trông thấy cả Thiếu Hạo trọng thương nằm dưới
đất, y hết sức bất ngờ, nhất thời cứ yên lặng nhìn cả hai, vẻ mặt nặng
nề, hồi lâu không lên tiếng.
A Hành hiểu ngay rằng Đại ca thân
mang trọng thương, lực hút của Ngu uyên lại quá mạnh, y chỉ có thể cứu
một trong hai người mà thôi.
Thiếu Hạo hờ hững cười, “Đừng lề mề nữa đi, ta chỉ hận rằng chúng ta vẫn chưa phân thắng bại.”
Thấy Thanh Dương bế A Hành lên, Thiếu Hạo cũng ngừng lời, mỉm cười nhắm nghiền mắt lại.
Thanh Dương nhìn y lần cuối rồi rảo bước chạy như bay ra ngoài. A Hành ôm lấy cổ Đại ca, mở to mắt nhìn lại phía sau, thấy bóng áo trắng của Thiếu
Hạo càng lúc càng nhỏ dần, tựa hồ đang từ từ bị bóng tối nhấn chìm. Nàng gục đầu vào cổ Đại ca, nước mắt tuôn lã chã. Lần cuối cùng đưa mắt nhìn nàng, Thiếu Hạo còn mỉm cười như thể an ủi nàng, không sao đâu! Nhưng
rõ ràng y đã nói y sợ chết kia mà!
Gương mặt Thanh Dương sắt lại như đá, chỉ chăm chăm cắm cúi chạy thẳng ra ngoài, nhưng hai bên thái
dương cứ phập phồng liên hồi, gân xanh cũng nổi đầy cả hai tay.
“Quác quác, quác quác.”
A Hành ngẩng phắt lên gọi lớn, “Liệt Dương, A Tệ!”
Trong tiếng quang quác điếc tai, Liệt Dương nhào đến đậu trên tay A Hành, A
Tệ theo sau, luôn miệng kêu “kiu kíu”, mừng rỡ nhìn nàng. Chẳng hiều
chúng gặp phải chuyện gì mà con xác xơ lông lá, con kia sém cả bộ lông,
dường như đã giao tranh với ai đó.
Thanh Dương kinh ngạc nhìn
hai con vật trước mặt. Thú vật có linh cảm vô cùng nhạy bén, thường
thường còn linh mẫn hơn cả những tay cao thủ Thần tộc linh lực cao
cường, bởi thế khi mặt trời vừa ngả xuống gần Ngu uyên, tất cả tọa kỵ
đều lui lại phía sau, tránh xa khỏi đó. Không phải chúng không trung
thành với chủ nhân mà đó chính là bản năng sinh tồn của muông thú, vậy
mà hai con vật này lại dám xông vào tìm A Hành, vượt qua cả nỗi sợ bản
năng.
Trông thấy A Tệ, A Hành phá lên cười rồi mừng mừng tủi tủi trỏ vào trong, “Mau đi cứu Thiên Hạo ra, mau lên!”
A Tệ tung người xông thẳng vào trong, Thanh Dương lập tức đặt A Hành xuống đất chạy ngược trở lại.
A Hành nằm dài trên mặt đất, ôm chặt lấy Liệt Dương, cười khúc khích.
Liệt Dương bực bội lắc lắc mình, vừa lắc vừa mổ mổ nàng nhưng A Hành
chẳng những không né mà còn siết chặt hơn nữa, Liệt Dương bị siết đến
hết cả giận, đành ngẩng đầu chịu đựng.
Lát sau A Tệ đã cõng Thiếu Hạo chạy tới, Thanh Dương bế xốc A Hành lên, tất cả liều mạng xông ra, chẳng ai nói với ai một lời.
Mọi người vừa xông ra khỏi cửa động thì mặt trời lặn xuống Ngu uyên, làn
khói đen phía trên Ngu uyên dày thêm, đen đặc như mực, chẳng trông thấy
bất cứ thứ gì.
“Điện hạ!” Chu Du mừng rỡ gọi lớn, ả ôm chặt lấy
Trùng Minh điểu, mặt mũi tay chân chi chít vết thương, nhếch nhác đứng
trên vách núi, thấy khói đen lan đến chân mình, ả tái mét mặt, thân
người ngả nghiêng chực ngã nhưng chẳng hề xê dịch nửa bước.
Thanh Dương khẽ huýt một tiếng, lập tức Trùng Minh điểu run rẩy bay đến, y nhảy lên tọa kỵ, bay thẳng ra khỏi Ngu uyên.
Mãi tới khi rời khỏi Ngu uyên, mọi người mới lếch thếch đậu xuống, ngoảnh
đầu trông lại cả vùng trời Tây đều vần vũ khói đen, mặt trời đang lặn
xuống Ngu uyên từng chút từng chút một.
Thanh Dương giận dữ hỏi
Chu Du, “Sao ngươi còn đứng ngây ra ở Ngu uyên thế, định chờ chết đấy
à?” Y giận ả có gan chờ chết mà chẳng xông vào trợ giúp.
Chu Du hùng hồn đáp, “Chẳng phải điện hạ bảo nô tỳ đứng đợi ư? Đương nhiên nô tỳ cứ phải đứng đó đợi chứ sao.”
Thanh Dương sững sờ còn Thiếu Hạo đang nằm phục trên lưng A Tệ nghe vậy cười không ra tiếng.
Chu Du quỳ xuống tạ tội với A Hành, “Vương cơ sai nô tỳ trông nom A Tệ và
Liệt Dương, nhưng thấy mặt trời đã kề sát Ngu uyên mà vương cơ vẫn chưa
ra, chúng liền liều mạng xông vào trong, nô tỳ giữ thế nào cũng không
được.”
A Hành ngẩn người, đành nói: “Chẳng sao đâu, may mà ngươi không giữ được chúng.” Đứng trên vách núi chờ chết và chờ chết trong
sơn động có gì khác nhau đâu? Ả Chu Du này… quả nhiên là đầu gỗ mà.
Lúc này mọi người mới hiểu những vết cào xước trên người Chu Du từ đâu mà
có, A Tệ và Liệt Dương sao lại tả tơi lông lá. Thiếu Hạo phá lên cười
ngặt nghẽo, vừa ho sù sụ vừa bảo Thanh Dương: “Ngươi nói khúc gỗ này rốt cuộc có đầu óc hay không?”
Thanh Dương cau mày nhìn ra đỉnh núi phía xa, chẳng buồn để ý kẻ khác nói gì.
A Hành chỉ bị thương ngoài da chứ không thương tổn linh lực, vừa rời khỏi Ngu uyên, nàng đã hồi phục nhanh chóng, bèn lại bên hồ nước rửa bùn đất máu me dính trên mặt trên tay.
A Tệ bám theo nàng tới bên hồ,
Thiếu Hạo rớt khỏi lưng nó, ùm một tiếng lăn tõm xuống hồ, may sao A
Hành nhanh tay nhanh mắt giữ được y lại.
Thiếu Hạo cười: “Ta tu luyện thủy tinh mà, lần này cảm ơn nàng giúp đỡ.”
Bấy giờ A Hành mới sực hiểu ra hồ nước là nơi trị thương của y. Nước là gốc rễ của vạn vật, thần tiên tu tập thủy tinh dù bị thương nặng tới đâu
cũng mau hồi