
uỷ dị.
“Nghe nói gà
vàng chui vào sơn động, điện hạ đã đuổi theo hơn một canh giờ rồi.” Chu
Du ngẩng đầu nhìn vầng dương đã bắt đầu ngả về Tây, thấp thỏm: “Mặt trời càng ngả về Tây thì sức mạnh nhấn chìm vạn vật của Ngu uyên càng mạnh
lên, sau cùng còn hút luôn cả mặt trời vào, thần lực mạnh thế nào cũng
không thoát nổi.”
Nàng liền giao A Tệ và Liệt Dương lại cho Chu
Du, “Ngươi trông nom chúng giùm ta, đừng để chúng xông vào đó. Ta đi xem Đại ca thế nào.”
“Vương cơ phải cẩn thận đó! Nhớ ra khỏi Ngu uyên trước khi mặt trời lặn nhé!”
A Hành quăng tơ Thiên Tằm bám vào vách núi rồi xông thẳng vào cửa động.
Bên trong tối đen như mực, chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì, A Hành cầm mộc khúc mê cốc[2'> soi đường, thận trọng tiến vào.
[2'> Mê cốc: một loài thực vật được nhắc tới trong phần Nam Sơn kinh của Sơn Hải kinh, có thể phát sáng soi đường, đề phòng bị lạc. Theo Sơn Hải
kinh chép lại: “Núi Chiêu Diêu có một loài cây, hình dạng như kẻ, màu
đen, phát sáng, tên gọi mê cốc, đeo vào sẽ không bị lạc đường.”
Đi một lúc ước chừng một tuần trà, nàng trông thấy Thanh Dương. Y đang
ngồi xếp bằng trên mặt đất, mặt tái nhợt, vạt áo lấm tấm máu, hiển nhiên đã bị trọng thương.
Trông thấy A Hành, y đùng đùng nổi giận, “Sao muội lại đến đây?”
“Huynh đến được, sao muội lại không thể?” Nàng tiến lại xem xét vết thương của y, “Là âm thương, Yến Long đả thương huynh sao?”
Nói rồi nàng dúi cho Đại ca một viên đan dược, “Thuốc này không trị được thương, nhưng có thể giúp huynh điều hòa nội tức.”
Thanh Dương chẳng buồn hỏi lại, nhận lấy uống ngay, “Nói chính xác là Yến
Long và Thiếu Hạo cùng đả thương ta, sáng hôm qua tỷ thí với Thiếu Hạo
đã bị thương nên hôm nay Yến Long mới thừa nước đục thả câu.”
“Phát hiện Hà Đồ Lạc Thư chưa?”
“Chỉ cần tìm thấy gà vàng, moi trứng ngọc trong bụng nó ra là được, tìm được gà vàng không khó, cái khó là làm sao đối phó được với đám cao thủ Thần tộc cũng đang lăm le giành Hà Đồ Lạc Thư kia.”
“Chúng đâu cả rồi?”
Thiếu Hạo đang bị Hậu Thổ cầm chân, y cũng đã thụ thương, hơn nữa thổ linh
của Hậu Thổ lại khắc chế thủy linh của Thiếu Hạo, nếu như bình thường
thì chẳng có gì đáng ngại, nhưng Ngu uyên là nơi vạn linh giai không, có mỗi thổ linh nên linh lực của Thiếu Hạo khó mà thi triển được, chỉ có
thể đánh ngang tay với Hậu Thổ thôi. Chúc Dung và Cộng Công đụng phải
Yến Long, đôi bên cũng đang giao tranh ác liệt. Trung Dung và Xi Vưu
đuổi theo gà vàng cả rồi. Ta vừa tiến vào sơn động chưa bao lâu đã bị
Yến Long đánh lén nên định tránh sang một bên, để chúng quần nhau chán
đi đã.”
Cảm nhận được tình hình mới qua lưới tơ tằm giăng sẵn,
Thanh Dương chợt rùng mình, “Xi Vưu đả thương Chúc Dung, bắt được gà
vàng rồi…” Cả sơn động nhoáng lên một luồng sáng xanh biếc dịu dàng,
chẳng cần Thanh Dương phải nói, A Hành cũng đoán ra, “Xi Vưu giành được
Hà Đồ Lạc Thư rồi.”
Thanh Dương lập tức đứng dậy, “Thiếu Hạo đột nhiên biến mất trong thổ trận của Hậu Thổ, ắt hẳn là đuổi theo Xi Vưu rồi.”
A Hành kéo y lại, “Đại ca, để muội đi.”
Thanh Dương đưa mắt nhìn nàng, A Hành gấp gáp nói: “Hiện giờ chúng ta đuổi
theo cũng chẳng kịp nữa rồi, chi bằng cứ đón lõng trên đường rút lui của chúng, huynh ở trong tối, muội ở ngoài sáng. Huynh ra cửa động đợi
muội, lấy nhàn cự mệt, để muội đi dụ địch, đến lúc đó hai ta kẻ trong
tối người ngoài sáng cùng phối hợp, nhất định sẽ có cơ hội đoạt lấy Hà
Đồ Lạc Thư.”
Thanh Dương hành sự quả quyết, liền gật đầu, lẩn vào trong bóng tối.
A Hành vận linh lực lên tay, thận trọng tiến vào.
Vào sâu trong động, nàng mới thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của Ngu uyên, mỗi bước đi, linh lực lại vơi đi một chút, hơn nữa, mặt trời càng ngả
xuống gần Ngu uyên, mức độ tiêu hao càng tăng dần.
Đột nhiên,
một lưỡi thổ đao từ dưới đất chỉa lên, nàng vừa tránh khỏi đã thấy vách
động đâm ra tua tủa thổ kiếm, cứ chặt gãy lại thấy cái mới mọc lên, bốn
bề đều là đất, những lưỡi kiếm cứ đâm ra liên miên không dứt.
Vách động sau lưng nàng như hóa thành một cánh cung, bắn ra từng loạt từng
loạt thổ kiếm dày đặc như mưa, A Hành tránh né đến phờ cả người, chợt
thấy một thanh thổ kiếm từ đằng trước đâm thẳng tới, nàng tự biết không
sao tránh nổi, đành hét toáng lên, giương mắt trơ trơ nhìn thanh kiếm
đâm vào ngực mình.
Hậu Thổ ẩn thân giữa đám đất đá nghe nàng hét vội thu kiếm lại, thanh kiếm dừng sựng trước ngực nàng, gã cũng theo đó mà hiện thân, ngạc nhiên gọi: “Bạt tỷ tỷ? Sao tỷ lại ở đây?”
A
Hành còn chưa kịp hoàn hồn, nàng không sao tưởng tượng được gã Hậu Thổ
tuấn tú nhã nhặn trước mặt chính là kẻ bừng bừng sát khí, suýt lấy mạng
mình vừa nãy. Nàng bên khom lưng thi lễ: Đa tạ Tướng quân nương tay.”
Hậu Thổ vội đỡ lấy nàng, vừa thất vọng vừa hoảng hốt hỏi: “Nếu nói cảm tạ
thì đệ cảm tạ tỷ tỷ mới phải, tỷ vẫn chưa nhớ ra đệ ư?”
A Hành
giơ mê cốc soi vào mặt gã, nhìn thật kỹ. Thuở nhỏ nàng có tới Thần Nông
một lần, nếu từng gặp gã thì hẳn là từ hồi đó, tiếc rằng chuyện xưa nàng đã quên gần hết, chỉ nhớ có lần mình đánh cho mấy tên vương tôn công tử vỡ đầu chảy