Polly po-cket
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329354

Bình chọn: 9.00/10/935 lượt.

máu, để xoa dịu cơn giận của họ, Đại ca phạt nàng phải bưng tảng đá nặng trịch đứng suốt đêm, nhưng tại sao lại đánh nhau nhỉ? À,

hình như là bởi chúng ăn hiếp một đứa bé, tuy đứa nhỏ đó là hậu duệ

vương tộc nhưng mẹ nó lại là người thuộc Yêu tộc, thân phận thấp kém nên luôn bị những đứa trẻ khác khinh miệt. Đứa nhỏ đó có đôi mắt nai dịu

dàng vô hạn, tròng mắt nâu ngơ ngác, lông mi dài thật dài, lại rất mau

nước mắt, mỗi khi bị đám trẻ kia làm nhục, nó chẳng hề phản kháng kêu

la, chỉ rúc mình trong xó âm thầm khóc. Lúc nàng bị phạt đứng, nó lén

lút tới thăm, còn hỏi nhỏ: “Có nặng không?”

Nàng lắc đầu cười

còn nó lại bật khóc nức nở như thể chính mình bị phạt vậy, thoạt đầu

nàng dịu giọng dỗ dành, nhưng càng dỗ nó càng khóc tợn, nước mắt lã chã

như mưa, y hệt con gái, khiến nàng phát bực, bèn mắng cho mấy câu. Thằng nhỏ bị nàng mắng chỉ biết ngây ra nhìn nàng đến quên cả khóc.

A Hành nhìn vào mắt Hậu Thổ, lắp bắp, “Đệ… đệ là… đứa bé mau nước mắt đó ư?”

Vị anh hùng nổi danh khắp thiên hạ như Hậu Thổ không ngờ lại đỏ bừng mặt,

“Là đệ đây, có điều mấy trăm năm nay đệ không khóc nữa. Đệ còn nhớ tỷ tỷ từng mắng rằng nam tử hán chỉ đổ máu chứ không rơi lệ mà!”

A Hành ngượng ngùng cười, buông lời cảm khái: “Giờ đệ đã trở thành nam tử hán chân chính rồi!”

Hậu Thổ vẫn bịn rịn chưa muốn đi khỏi, nhưng nơi này chẳng phải chỗ ôn lại

chuyện xưa, đành nói: “Tỷ tỷ mau đi đi, thể chất của tỷ là mộc linh, mà

Ngu uyên lại là nơi cây cỏ không mọc nổi, mặt trời càng ngả về Tây thì

linh khí của tỷ sẽ càng bị khắc chế nhiều hơn, sau cùng e rằng chẳng còn sức mà rời khỏi đây nữa đâu.”

A Hành cười tán thành: “Vậy ta đi đây, à phải, đệ có gặp Thiếu Hạo không?”

Hậu Thổ ngượng ngập đáp: “Bọn đệ vừa giao thủ khi nãy, Thiếu Hạo thật không hổ là Thiếu Hạo, nơi này toàn thổ linh, y hình như lại đang bị thương,

vậy mà đệ vẫn chỉ đấu ngang tay với y, có điều…”

“Sao cơ?”

Hậu Thổ áy náy nói: “Có điều về sau y nôn nóng xông ra khỏi thổ kiếm trận

của đệ nên bị thương nhẹ. Nếu tỷ tỷ tới tìm y thì mau đi đi, giờ y bị

thương nên lại thêm thương, nấn ná ở đây không tiện đâu.”

“Đa tạ đệ.”

Hậu Thổ vội nói: “Tỷ tỷ đừng khách khí với đệ như thế. Đệ nói rồi mà, kẻ

nên cảm tạ là đệ mới phải. Có lẽ chuyện xưa đối với tỷ chẳng đáng gì

nhưng đối với một đứa nhỏ bơ vơ cô độc, tự ti yếu đuối như đệ thì…” Hậu

Thổ nghẹn lời, ánh mắt sẫm lại, lát sau mới bình tĩnh nói tiếp: “Nhờ có

tỷ mà đứa nhỏ ngày xưa mới có thể trở thành Hậu Thổ hôm nay.”

A

Hành biết từng câu chữ của gã đều xuất phát tự đáy lòng, bèn hào sảng

nói: “Được! Từ nay về sau ta sẽ coi đệ như đệ đệ mình, không khách khí

nữa.”

Hậu Thổ mừng rỡ nhoẻn cười.

Nhớ đến Xi Vưu cùng

Thiếu Hạo, nàng lại càng sợ họ vì Hà Đồ Lạc Thư mà giao tranh, vội nhớn

nhác toan đi, Hậu Thổ thấy vậy bèn trao cho nàng một quả cầu bằng đất

vàng, “Nơi đây ngoài thổ linh thì vạn linh giai không, món pháp bảo này

do đệ luyện ra, chỉ cần tỷ nắm nó trong tay, đi đến bất cứ nơi nào có

đất cũng có thể ẩn thân, hòa mình vào đất, lúc nguy cấp quăng nó ra còn

có thể điều khiển thổ linh trong vòng ba trượng xung quanh, nhưng không

kéo dài được lâu đâu.”

A Hành toan mở miệng cảm ơn nhưng rồi lại lè lưỡi cười cười nhận lấy quả cầu gã đưa.

Mặc Hậu Thổ ba lần bảy lượt dặn dò nàng rời khỏi Ngu uyên cho mau, A Hành

vẫn chạy thẳng vào trong, có điều càng lúc nàng càng thấy áp lực đè nặng lên mình như thể bị một bàn tay khổng lồ trì kéo xuống vậy.

Ngửi mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, nàng ngỡ Xi Vưu và Thiếu

Hạo đã giao tranh với nhau, vội cuống cuồng chạy đến, tim cơ hồ nhảy

thót ra khỏi lồng ngực, chẳng biết rốt cuộc là ai bị thương.

Lần theo mùi máu, nàng tìm tới nơi giao đấu nhưng chẳng gặp Xi Vưu, chỉ

thấy Yến Long và Thiếu Hạo. A Hành nắm pháp bảo của Hậu Thổ trong tay,

nín thở dán mình sau vách động âm thầm nghe ngóng.

Thiếu Hạo

ngồi xếp bằng trên mặt đất, bao quanh là một bong bóng nước màu lam

khổng lồ, Yến Long ôm đàn đi vòng quanh Thiếu Hạo, vừa đi vừa gảy, không nghe thấy tiếng đàn nhưng hễ y gảy là bong bóng nước quanh Thiếu Hạo

lại co vào một chút, chẳng khác nào một trái tim đang khổ sở vùng vẫy.

Chẳng hiểu Thiếu Hạo bị thương ở đâu, chỉ thấy bạch bào trên người y vấy đầy máu.

Yến Long càng cười càng đắc ý, khí thế gảy đàn cũng càng lúc càng tiêu sái

tự nhiên. Bóng nước bao quanh Thiếu Hạo càng lúc càng co lại.

Thiếu Hạo cất tiếng: “Ngươi thật không biết nặng nhẹ! Dù muốn giết ta cũng

không nên đánh lén lúc ta giao thủ với Xi Vưu! Để Hà Đồ Lạc Thư rơi vào

tay Xi Vưu, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả chưa?”

Yến Long cười

đáp: “Đừng lo, ta xử lý ngươi xong sẽ hỏi đến hắn. Hà Đồ Lạc Thư đương

nhiên khó tìm, nhưng cơ hội để giết ngươi còn khó kiếm hơn, ta đợi hơn

hai ngàn năm mới có ngày hôm nay đó. Hai tên đần độn Chúc Dung và Cộng

Công tưởng rằng dựa vào năng lực của chúng mà cầm chân được ta ư, ha ha, ta chẳng qua chỉ vờ giết thời gian với chúng, để hai kẻ lợi hại thực sự là Hậu Thổ và Xi Vưu lại cho ngươi, sẵn tiện tiêu hao linh lực của

ngươi thôi, chỉ